NÚI THẦN - Trang 495

Xử sự như vậy liệu có khôn ngoan không? Ông cố vấn cung đình Behrens

nhún vai, giơ cả hai tay lên trời và thả cho rơi xuống đùi cái bộp. Muộn nhất
là mùa thu, ông ta bảo, sẽ lại thấy bà Salomon vác mặt lên đây - để không
bao giờ còn đi đâu được nữa. Liệu lời tiên tri của ông ta lần này có đúng
không? Rồi chúng ta sẽ thấy, vì chúng ta còn chôn chân ở lại mảnh đất này
một thời gian dài nữa, thời gian nơi trần thế. Và bà Salomon tuyệt nhiên
không phải trường hợp duy nhất ở đây. Thời gian gây ra thay đổi - thực ra
lúc nào nó cũng gây ra thay đổi, chỉ có điều thông thường đó là những thay
đổi từ từ ít một khó nhận ra, còn ở đây là những thay đổi đột ngột đập ngay
vào mắt người ta. Phòng ăn bỗng hoác ra nhiều lỗ hổng, những chỗ trống ở
cả bảy dãy bàn, bàn Nga thượng lưu cũng như bàn Nga hạ lưu, bàn kê dọc
cũng như bàn kê ngang. Tất nhiên đấy không hẳn là bức tranh trung thực thể
hiện số lượng bệnh nhân của viện, ở vào thời điểm này cũng như bất kỳ thời
điểm nào khác trong năm vẫn có người mới đến, rất có thể tất cả các phòng
đều có người nằm, nhưng đa số là những người đã ở vào giai đoạn cuối và
sự tự do hoạt động đã bị hạn chế một cách đáng kể. Trong phòng ăn, như đã
nói ở trên, có nhiều chỗ bỏ trống, đó là chỗ của những người hoặc sự tự do
hoạt động vẫn còn chưa bị hạn chế lắm, hoặc vắng mặt vì một lý do thâm
trầm khả kính hơn nhiều, chẳng hạn như ông tiến sĩ Blumenkohl, người vừa
mới qua đời. Càng ngày cái vẻ nhăn nhó như người ăn phải món gì đặc biệt
khó tiêu càng xuất hiện thường xuyên hơn trên mặt ông ta, tới một lúc ông ta
phải nằm liệt giường và rồi chết ngỏm - không ai biết chính xác khi nào, như
thường lệ mọi việc được giải quyết một cách hết sức kín đáo và tế nhị. Một
chỗ trống bên bàn. Bà Stöhr ngồi ngay cạnh cái lỗ hổng ấy, và rất lấy làm
kinh dị. Bà ta nhất định di cư sang phía bên kia chàng trẻ tuổi Ziemßen, thế
vào chỗ Miss Robinson - cô này đã bình phục và được cho ra viện - đối diện
với cô giáo quá thì ngồi bên tay trái Hans Castorp - cô này vẫn cố thủ không
rời vị trí. Cô Engelhart còn lại trơ trọi có một mình ở phía bên này bàn, vì ba
chỗ kia đều bỏ trống. Tay sinh viên Rasmussen mỗi ngày một gầy gò tiều
tụy hơn, cuối cùng không ra khỏi giường nữa và được liệt vào hạng
moribundus

[211]

; còn bà cụ già vui tính đã dẫn cô cháu gái và cô Marusia với

bộ ngực đầy đặn đi du lịch - chúng tôi dùng từ “đi du lịch” như tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.