NÚI THẦN - Trang 572

sống của họ, đó là một sự thật hiển nhiên ai cũng phải công nhận. Tớ không
muốn đi xa tới mức khẳng định rằng mọi trật tự trong thiên nhiên phải theo
nhu cầu của chúng ta, ví dụ như độ lớn của trái đất, thời gian để nó quay một
vòng quanh bản thân mình hay quanh mặt trời, nhịp điệu biến đổi ngày đêm
và bốn mùa trong năm, nếu muốn cậu có thể gọi đấy là nhịp điệu vũ trụ -
nếu bảo tất cả những cái ấy được tạo ra để phục vụ chúng ta thì quá lố, nói
thế là coi trời bằng vung, là mục đích luận như nhà tư tưởng lớn của chúng
ta sẽ bảo. Nhưng mọi sự được an bài thế nào đó để ơn Chúa các nhu cầu của
chúng ta và các quy luật tự nhiên hòa hợp với nhau - tớ bảo là ơn Chúa, vì ở
đây chắc phải có bàn tay của Chúa - và ở dưới đồng bằng, khi mùa hè hay
mùa đông đến thì mùa hè hay mùa đông trước đã khá xa, đủ để chúng ta cảm
thấy nó lại mới mẻ, hấp dẫn, để chúng ta vui mừng chào đón nó quay trở lại,
và đó chính là niềm vui sống. Nhưng ở trên này những trật tự và sự hài hòa
ấy bị phá vỡ và trở nên rối loạn, thứ nhất vì ở đây chẳng có bốn mùa thực sự
như chính cậu có lần đã nói, mà chỉ có những ngày hè và những ngày đông
nháo nhào trộn lẫn với nhau, thêm vào đó thời gian của một người ở đây lại
chẳng hề trôi, cho nên khi mùa đông mới tới thì đối với người ta nó chẳng
mới mà vẫn là mùa đông cũ; đó là lý do tại sao cậu cảm thấy chán chường
như thế khi nhìn qua cửa kính ra ngoài trời.”

“Xin cám ơn”, Joachim bảo. “Và bây giờ, sau khi cậu đã giải thích xong

hiện tượng ấy thì tớ cho rằng cậu đang hài lòng đến mức tự thấy hài lòng cả
với hiện tượng ấy, mặc dù nó... Thôi!” Joachim đột ngột ngừng lời. “Thôi
ngay đi!” Chàng bảo. “Thật là thổ tả. Tất cả là một sự thổ tả khổng lồ, kinh
tởm, và nếu cậu về phần mình... Tớ...” Và chàng sải những bước dài đi như
chạy ra khỏi phòng, giận dữ kéo cánh cửa sập lại sau lưng. Nếu chúng tôi
không quá nhầm lẫn thì đôi mắt đẹp hiền hậu của chàng long lanh nước.

Người ở lại đứng sững sờ. Trước nay chàng vẫn coi nhẹ những quyết tâm

của người anh họ, cho rằng chỉ vì bức xúc mà anh ấy lớn tiếng tuyên bố điều
này điều kia. Nhưng giờ đây, khi anh chàng không nói gì nữa và chỉ thể hiện
quyết tâm lầm lì trên nét mặt, nhất là thái độ xử sự như vừa rồi của người
anh làm Hans Castorp giật mình kinh hoảng, vì chàng hiểu ra rằng, anh
chàng đang mang tâm trạng của người lính trước giờ ra trận - chàng lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.