NÚI THẦN - Trang 584

Naphta và Settembrini - một mình, vì em họ chàng không tham gia những
hoạt động này và cũng không hỏi thăm xem Settembrini nói gì về chuyện
Joachim sắp ra đi hay về chuyện Hans Castorp chẳng ra đi; ông ta cứ việc
thốt lên “Coi kìa, coi kìa” hay “Chậc, chậc”, hay thậm chí cả hai, hay
Poveretto

[288]

” chàng cũng thây kệ.

Rồi cũng tới hôm trước ngày lên đường của Joachim, hôm ấy chàng thực

hiện mọi thủ tục một lần cuối, mỗi bữa ăn, mỗi cữ nằm nghỉ, mỗi cuộc dạo
chơi bắt buộc, và nói lời từ biệt các bác sĩ cũng như bà y tá trưởng. Rồi ngày
chia tay tới: Joachim xuống ăn điểm tâm với cặp mắt nóng ran và đôi tay
lạnh ngắt, vì cả đêm qua chàng không hề chợp mắt, suốt bữa ăn chàng chẳng
nuốt nổi miếng nào, cô người lùn vừa mở miệng thông báo hành lý đã chất
lên xe là chàng chồm dậy khỏi ghế nói lời tạm biệt những người ngồi cùng
bàn. Bà Stöhr nhỏ vài giọt nước mắt, những giọt nước mắt nhạt thếch, trơn
tuột của người vô học, để rồi ngay sau lưng Joachim đã vừa lắc đầu vừa xua
xua bàn tay xòe ra trong một cử chỉ thô lỗ bày tỏ sự nghi ngờ tính hợp thức
của chuyến đi này và tình trạng sức khỏe của người ra đi. Hans Castorp nhìn
thấy hết lúc chàng đứng cạnh bàn uống nốt tách trà để kịp theo chân anh.
Rồi Joachim phân phát tiền boa, đáp lễ một vị đại diện ban quản trị ra tận
tiền sảnh hoàn tất thủ tục chia tay chính thức. Như thường lệ, một đám bệnh
nhân hiếu kỳ đã tụ tập đầy trước cổng: bà Iltis với thanh “đoảng đao”, cô
Levi màu ngà voi, ông Popow động kinh với vị hôn thê kè kè bên cạnh. Họ
tíu tít vẫy khăn tay trong lúc chiếc xe ngựa bị thắng bánh sau lệt xệt bò
xuống con dốc. Joachim được tặng cả hoa hồng. Chàng đội trên đầu một
chiếc mũ. Hans Castorp thì không.

Đó là một buổi sáng đẹp tuyệt vời, với những tia nắng ấm đầu tiên sau

chuỗi ngày u ám. Đỉnh Schiahorn, những ngọn tháp xanh, quả núi làng với
cái đầu trọc tròn xoay vẫn đứng bất di bất dịch như tạc trên nền xanh ngắt,
và mắt Joachim đăm đắm như muốn nuốt lấy quang cảnh ấy. Tiếc quá, Hans
Castorp bảo, đúng lúc cậu ra đi thì trời lại đẹp. Ác thật đấy, nếu ông trời
trưng ra một bộ mặt khó ưa thì có lẽ người ta dễ dứt áo ra đi hơn. Joachim
đáp: chàng không cần dễ dứt áo ra đi, đây đúng là thời tiết lý tưởng để tập
luyện ngoài thao trường, giá xuống dưới kia vẫn còn được như thế này thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.