NÚI THẦN - Trang 590

ngỏ lời yêu với một phụ nữ mình say mê nhưng bản thân người ấy lại chẳng
thèm biết đến sự tồn tại của mình - nói cách khác là có nên bày tỏ một tình
yêu vô vọng không, chẳng hay ý kiến các quý ông thế nào. Về phần mình,
gã coi đó là sự sung sướng tột cùng, một niềm hạnh phúc vô biên. Tất nhiên
hành vi tự thú ấy có thể gợi lên sự khinh thường ở đối tượng được tôn thờ và
ẩn giấu mối nguy cơ tự hạ nhục bản thân, nhưng mặt khác nó đem lại một
khoảnh khắc gần gụi với người thương mến, đầy tin cậy, kéo người ấy vào
trong vòng tình cảm say đắm của mình, và khi giây phút ấy qua đi thì sự mất
mát vĩnh viễn sau đó không hề quá đắt nếu đem so sánh với hạnh phúc ngọt
ngào tuyệt vọng của khoảnh khắc kia; vì khi thổ lộ vô hình trung ta đã
cưỡng bức đối tượng về mặt tinh thần, và sự chống cự của đối phương càng
mạnh thì cảm giác thống khoái của ta lại càng cao. Tới đây một thoáng tối
sầm trên gương mặt Hans Castorp như gáo nước lạnh dập tắt cơn hăng hái
của Wehsal, mặc dù phản ứng của chàng phải hiểu là cử chỉ tôn trọng ông
Ferge, con người hiền hậu vẫn thường tự nhận mình hoàn toàn xa lạ với tất
cả những gì được coi là phức tạp và cao siêu, chứ không phải nhân vật chính
của chúng ta muốn tỏ ra đạo mạo. Bởi chúng tôi lúc nào cũng cố gắng miêu
tả chàng không tốt hơn hay xấu hơn con người thực của chàng, nên phải thật
tình thưa cùng quý vị về một buổi tối nói chuyện tay đôi giữa hai người, gã
Wehsal tội nghiệp dùng những lời bạc thếch khẩn khoản cầu xin chàng vì
Chúa hãy tiết lộ kinh nghiệm trải qua trong đêm hội hóa trang, và với thái độ
điềm tĩnh nghiêm trang Hans Castorp đã đáp ứng nguyện vọng của gã, chỉ
xin độc giả chớ nghĩ rằng câu chuyện tâm tình giữa họ có chút gì nhơ nhuốc
hay phóng đãng. Tuy nhiên vẫn có những lý do cả về phía chúng tôi và về
phía chàng để không nên đi sâu thêm vào chi tiết, và ở đây chỉ xin nói thêm
rằng, từ hôm ấy trở đi Wehsal ôm chiếc áo khoác của Hans Castorp với một
sự khúm núm gấp đôi.

Đó là những nhân vật ngồi ở bàn ăn mới cùng với Hans Castorp. Chiếc

ghế bên phải chàng để trống, chỉ được sử dụng ít ngày cho một vị khán giả
bàng quan như chàng dạo nọ, một người khách lên thăm thân nhân, một sứ
giả của đồng bằng như người ta hay gọi - nói trắng ra là cậu James
Tienappel của Hans.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.