NÚI THẦN - Trang 605

ông ta, có thể nói không quá rằng ông ta là vị chúa tể của thể xác, hãy xem
ông ta kể gì về quá trình phân hủy hữu cơ của thân thể con người!

“Trước tiên bụng ông sẽ bể ra”, ông cố vấn cung đình cất tiếng oang oang

giảng giải, chống cùi tay xuống bàn, ngả người trên hai bàn tay chắp lại.
“Ông nằm trong cái hòm của ông trên đống mùn cưa, ông hiểu chứ, và thán
khí làm người ông trương lên. Ông cứ phình to mãi ra, như con ếch bị bọn
trẻ con tinh nghịch thổi hơi vào bụng, cuối cùng người ông tròn căng không
khác gì quả bóng bay, và rồi bụng ông không chịu nổi áp suất bên trong bị
nổ tung. Bụp. Ông bỗng thấy nhẹ cả người, như Judas Iscariot

[292]

khi y rớt

bịch từ trên cành cây xuống đất, và mọi chất thải trong người ông được tống
hết ra. Chà, sau đó thì ông lại có thể dự hội hè đình đám được như thường.
Nếu Diêm Vương cho nghỉ phép thì ông có thể về thăm thân nhân họ hàng
mà không sợ bị họ xa lánh vì ghê tởm. Người ta gọi đấy là giai đoạn đã bốc
hết mùi. Bấy giờ mà ra ngoài không khí thì ông cũng đỏm dáng như đám thị
dân Palermo treo trong đường hầm của các tu sĩ dòng Capuchin trước cổng
thành Porta Nuova

[293]

. Họ đứng dán lưng vào tường ở đó, khô ráo và thanh

lịch, được tất cả mọi người tôn trọng. Ăn thua là phải bốc hết mùi đã.”

“Đương nhiên là thế!” Ông lãnh sự lắp bắp. “Rất cảm ơn ông!” Và sáng

hôm sau ông ta biến mất.

Ông ta đã biệt tăm, bỏ đi hẳn, theo chuyến tàu sớm tinh mơ xuống đồng

bằng - tất nhiên trước khi đi không quên giải quyết các thủ tục tài chính, ai
dám nghi ngờ ông ta về mặt đó! Ông ta đã thanh toán hóa đơn tiền phòng,
trả thù lao cho một lần khám bệnh té ra cũng có được thực hiện, nhưng
không hé răng nói với người cháu một tiếng nào, lẳng lặng thu dọn đồ đạc
vào hai chiếc vali xách tay - rất có khả năng ông ta làm việc đó vào buổi tối
hay lúc sáng sớm, khi mọi người còn đang ngủ - và đến lúc Hans Castorp
sang gọi cậu xuống ăn bữa điểm tâm thứ nhất thì chàng thấy phòng ông ta
trống trơn.

Chàng đứng chống tay mạn sườn lẩm bẩm: “Chà, chà!” Đây là lúc nụ

cười buồn chậm rãi lan ra trên mặt chàng. “Thế đấy”, chàng vừa nói vừa gục
gặc đầu. Cậu chàng đã cao chạy xa bay. Vắt giò lên cổ mà chạy, lén lút như
đi trốn, như thể ông ta phải gom góp tất cả quyết tâm trong một khoảnh khắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.