NÚI THẦN - Trang 62

“Tớ phải nói ngay kẻo lại quên”, đột nhiên chàng bảo người anh họ bằng

giọng sốt sắng hơi quá mức. “Nếu có cơ hội cậu cứ giới thiệu tớ với bà cụ
dưới vườn nhé, tớ không phản đối. Bà ấy cứ việc nói ‘tous les deux’ với tớ
cũng chẳng sao, tớ đã được chuẩn bị trước rồi và biết như thế nghĩa là thế
nào để nặn ra một vẻ mặt thích hợp. Nhưng tuyệt đối đừng có giới thiệu tớ
với cặp vợ chồng người Nga, cậu nghe rõ chứ? Tớ nhất định khước từ việc
làm quen với họ. Hai người ấy thật không biết tế nhị là cái gì, và nếu như tớ
bắt buộc phải làm hàng xóm với họ suốt ba tuần mà không có cách nào thay
đổi được thì chí ít cũng nên dừng lại ở mức độ người dưng, đấy là quyền của
tớ, tớ có thể từ chối…”

“Được thôi”, Joachim bảo. “Họ quấy rầy cậu đến thế cơ à? Ừ, họ cư xử có

phần lỗ mãng, nói một cách bóng bẩy là thiếu văn minh, tớ đã báo trước cho
cậu rồi mà. Ông chồng chuyên môn mặc một cái áo da xuống phòng ăn, cũ
đến mức đã mòn trơ thổ địa, tớ vẫn lấy làm lạ là sao Behrens chưa can thiệp
vào. Và bà vợ cũng chẳng tươm tất gì hơn, mặc dù bà ta đội mũ cắm lông
chim… Nhưng cậu chẳng việc gì phải lo, họ ngồi xa chỗ bọn mình, bàn họ
là bàn Nga hạ lưu, gọi thế vì có một bàn Nga thượng lưu, ở đó chỉ toàn
những người Nga quý phái ngồi thôi, cậu không có cách nào làm quen với
họ được đâu, dẫu cho cậu có muốn cũng không được. Nói chung ở đây rất
khó làm quen, một phần cũng tại nhiều bệnh nhân ngoại quốc quá, bản thân
tớ cũng chỉ quen vài người thôi, mặc dù tớ ở đây đã từng ấy thời gian rồi.”

“Ai trong số họ bị bệnh?” Hans Castorp hỏi. “Ông chồng hay là bà vợ?”
“Ông chồng, hình như thế. Ừ, chỉ có ông chồng thôi”, Joachim lơ đãng

đáp, lúc họ treo đồ lên giá áo trước cửa phòng ăn, rõ ràng tâm trí đang nghĩ
tới điều gì khác. Rồi họ bước vào gian phòng lớn trần hơi thoai thoải cong
hình mái vòm, lọt thỏm giữa tiếng cười nói lao xao, tiếng chén đĩa chạm
nhau lanh canh và các tiểu nữ lượn qua lượn lại, trên tay là những cái bình
bốc hơi nghi ngút.

Trong phòng ăn kê bảy chiếc bàn, phần lớn dọc theo chiều dài, chỉ có hai

chiếc nằm xoay ngang. Đó là những bàn ăn lớn, mỗi bàn đủ chỗ cho mười
người, mặc dù không phải bàn nào cũng được ngồi kín chỗ. Từ cửa vào đi
vài bước nữa là Hans Castorp đã đến chỗ ngồi của mình: chàng được xếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.