NÚI THẦN - Trang 647

dai dẳng, nhưng sau chuyến đi trái phép về miền khí hậu ẩm ướt gió lùa ở
Amsterdam căn bệnh ấy đã trở nặng đến mức đe dọa tính mạng bà ta...

Thiếu mặt trời thì ở đây lại thừa thãi tuyết, tuyết dày đặc, tuyết nhiều vô

số kể, cả đời Hans Castorp chưa từng thấy tuyết nhiều đến thế bao giờ. Mùa
đông năm trước đã lập thành tích đáng nể về phương diện này, nhưng vẫn
không thấm vào đâu so với mùa đông năm nay. Tuyết nhiều khủng khiếp và
quá hạn lệ, nó khiến người ta thấm thía nhận ra sự huyễn hoặc và lập dị của
nơi này. Những con đường ít ỏi còn đi lại được đã trở thành hào giao thông
thụt sâu giữa hai vách tuyết cao hơn đầu người, vách tường trắng như lụa
bạch dát đầy tinh thể tuyết lóng lánh một thứ ánh sáng dìu dịu, được khách
an dưỡng trên núi dùng làm tấm bảng viết vẽ đủ thứ lăng nhăng, công bố các
loại tin tức, châm ngôn tục ngữ và cả chuyện tiếu lâm tục tĩu. Nhưng giữa
hai vách tường ấy người ta vẫn phải giẫm lên một lớp tuyết dày, dù có cố
gắng xúc sâu đến đâu cũng không hết được, khách bộ hành mơ mộng sẽ bị
kéo trở về với thực tế ở những chỗ tuyết xốp hổng thành lỗ to, khi đang đi
bỗng thấy mình thụt sâu tới đầu gối trong tuyết và phải cẩn thận lắm để khỏi
ngã gãy chân. Các băng ghế làm chỗ ngồi nghỉ dọc đường đã biến mất, chìm
nghỉm trong tuyết, chỉ đây đó thò ra một mẩu lưng ghế như tấm bia nhô lên
khỏi nấm mộ trắng. Mặt bằng phố xá dưới thung lũng bỗng cao vượt lên,
khiến các gian hàng tầng trệt trở thành tầng hầm, muốn vào người ta phải
lần theo những bậc thang đục sâu trong tuyết từ vỉa hè đi xuống.

Và trên khối tuyết có sẵn ấy tuyết mới vẫn tiếp tục rơi, ngày này qua ngày

khác, lặng lẽ rỉ rả bồi đắp thêm, trong khi thời tiết khá là dễ chịu, khoảng
mười đến mười lăm độ dưới không, chẳng đến nỗi lạnh thấu xương - người
ta gần như không cảm thấy lạnh, như thể chỉ âm một hoặc hai độ mà thôi,
nhờ bầu không khí khô ráo và lặng gió nên băng giá bị bẻ mất răng nhọn
không gặm nhấm da thịt được. Buổi sáng trời tối mù tối mịt, người ta ăn
điểm tâm dưới ánh sáng nhân tạo của những ngọn đèn chùm mặt trăng trong
gian phòng mái vòm trang trí bằng những hình vẽ rập khuôn. Bên ngoài chỉ
là một khoảng trống rỗng tối tăm, thế gian bị bọc kín trong lớp đệm bông
bằng tuyết trắng xám, tuyết bám dày như màn sương hay tấm khăn mây
quấn chặt lấy cửa kính che kín mắt người. Núi non trở nên vô hình; rừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.