NÚI THẦN - Trang 648

thông phía trước thỉnh thoảng mới xuất đầu lộ diện: những cây thông đứng
cúi đầu gánh lớp tuyết đè nặng trên cành, nhanh chóng nhòa nhạt trong màn
tuyết, thi thoảng có một cây rũ tuột gánh nặng, rùng mình tung đám bụi
tuyết trắng xóa vào màn sương xám. Mười giờ sáng mặt trời mới thập thò
tỏa ánh nắng yếu ớt như khói mờ trên đỉnh núi, phủ lên phong cảnh vô hồn
vô dạng nơi này một luồng sinh lực ma quái, một cái bóng nhợt nhạt của dục
vọng. Tất cả nhòa nhòa tan biến trong một vẻ đẹp nhợt nhạt và dịu dàng
huyền ảo, mỗi một đường nét mà mắt người nắm bắt được bỗng trở nên trần
trụi đến thô thiển. Các đỉnh núi lung linh mờ tỏ trong sương. Chỉ một thứ
ánh sáng xanh xao rọi xuống mặt đất phủ tuyết thành gò thành đống, dẫn dắt
ánh mắt người về cõi vô hình. Rồi một đám mây được chiếu sáng bồng bềnh
chậm rãi lướt qua sườn núi, mờ mờ trong suốt, kéo dài, không thay hình đổi
dạng.

Giữa trưa mặt trời mới gom đủ hơi ấm thử tìm cách xuyên thủng màn

sương. Đó chỉ là một cố gắng vô vọng, nhưng trong một vài khoảnh khắc
hiếm hoi người ta có thể nắm bắt một cái gì như là linh cảm về màu xanh da
trời, và chút nắng ít ỏi cũng đủ để làm cái thung lũng biến hình kỳ dị trong
cuộc phiêu lưu mang tên tuyết sáng lên như kim cương. Thường thì vào giờ
này tuyết ngừng rơi, như thể cố tình tạo điều kiện cho người ta ngắm nhìn
toàn cảnh thành quả nó đã đạt được, phải, có vẻ như cả những ngày nắng rải
rác trong tháng cũng được ban phát một cách có dụng ý để phục vụ mục
đích này, trong những ngày ấy cơn bão tuyết tạm thời ngưng lồng lộn, để
cho quả cầu lửa trên trời đặt nụ hôn ấm áp lên bề mặt tinh khiết tuyệt trần
của lớp tuyết mới, mong làm tan trái tim băng giá bằng tình cảm nồng hậu
của mình. Thế gian trở thành một bức tranh huyền hoặc, kỳ dị một cách trẻ
thơ. Những chiếc gối tuyết dày và xốp phồng lên trên các cành cây, những u
bướu trên mặt đất giấu trong mình một thân cây bò sát đất hay một mũi đá
nhô cao, phong cảnh gồ ghề, chìm sâu, bọc kín trong tuyết nhìn kỳ quái, nực
cười như thế giới của người lùn trong chuyện cổ tích. Nhưng nếu như cận
cảnh, trong đó con người như đàn kiến thì thụp lội trong tuyết, khiến người
ta thấy tức cười, thì cái nền đằng xa với những ngọn núi sừng sững phủ đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.