NÚI THẦN - Trang 65

khi nhận được câu trả lời bi quan. Bà ta than thở về tình trạng “bất lực” của
mình. “Tôi chẳng còn sức nhấc tay đặt chân nữa!” bà ta kéo dài giọng làm
bộ đài các một cách dốt nát. Sáng bừng mắt dậy đã đo được 37,3 độ

[14]

rồi,

đến trưa thì còn cao thế nào nữa. Cô thợ may vườn cho biết cơ thể mình
cũng mang nhiệt độ ấy, giải thích thêm rằng khác với bà kia cô ta thấy người
xốn xang bồn chồn khó chịu, cứ như tâm trạng trước khi phải có một quyết
định đặc biệt quan trọng, kỳ thực chẳng có sự kiện tinh thần nào xảy ra với
cô và đó chỉ là một kích thích hoàn toàn mang tính chất vật lý mà thôi. Cứ
bằng vào lối diễn đạt khúc chiết, lời lẽ rất trí thức thì nhất định cô ta không
thể là thợ may vườn được. Nhưng trong thâm tâm không hiểu sao Hans
Castorp cảm thấy trạng thái kích thích cơ thể hay những lời bàn luận về tình
trạng ấy ở đây có cái gì đó không đúng chỗ, thậm chí hơi chướng vì nó phát
ra từ miệng con người nhạt nhẽo tầm thường kia. Chàng lần lượt hỏi cô thợ
may và bà Stöhr xem họ điều trị ở đây đã bao lâu rồi (một người đã được
năm tháng, người kia bảy tháng), gom góp hết vốn liếng tiếng Anh để gợi
chuyện người ngồi phía bên trái và được biết cô ta uống trà gì (đó là trà chiết
xuất từ quả hoa hồng), hỏi thêm trà ấy có ngon không, và nhận được câu trả
lời khẳng định chắc như đinh đóng cột, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng hơi lạ
lùng thấy thực khách đi ra đi vào tự do như đi chợ: rõ ràng bữa điểm tâm
đầu tiên trong ngày không bị ràng buộc bởi những quy tắc xã giao chặt chẽ.

Chàng đã sợ sẽ gặp phải những ấn tượng nặng nề, nhưng giờ đây lại cảm

thấy hơi thất vọng: bầu không khí trong phòng ăn rất nhộn nhịp, người ta
không có cảm giác mình đang ở vào một nơi bệnh tật phiền não. Những con
người trẻ trung thuộc về cả hai giới tính với làn da rám nắng ríu rít bước
vào, tươi cười chào hỏi các tiểu nữ và ăn uống nhiệt tình có vẻ rất ngon
miệng. Cũng có những người đã đứng tuổi, vài cặp vợ chồng, một gia đình
với mấy đứa con nhỏ nói tiếng Nga, và cả các thiếu niên đang tuổi lớn. Hầu
hết đám phụ nữ đều mặc một kiểu áo gọi là sweater

[15]

bằng len hay vải lụa

bó sát người, cổ cao bẻ trùm xuống vai và có túi hai bên, thật thích mắt khi
nhìn họ đứng tán gẫu, duyên dáng đút hai tay vào túi. Ở nhiều bàn người ta
chuyền cho nhau xem những tấm ảnh, chắc là ảnh mới tự chụp lấy; ở một
bàn khác họ trao đổi tem thư. Đề tài phổ biến nhất là thời tiết, tình trạng giấc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.