NÚI THẦN - Trang 67

thiệu. “Hân hạnh”, và ông đưa tay cho chàng trai trẻ bắt, bàn tay to như một
chiếc xẻng. Bác sĩ Behrens là người xương xẩu to khung, cao hơn bác sĩ
Krokowski tới ba cái đầu, với mái tóc bạc trắng phơ, cần cổ vươn dài, cặp
mắt xanh to lồi ra vằn tia máu và lúc nào cũng ngân ngấn nước, cái mũi hỉnh
lên ngóng trời và hàng ria mép tỉa ngắn cánh cụp cánh xòe vì một bên môi
trên cứ vô cớ vén lên. Nhận xét của Joachim về sắc mặt tím tái của ông ta
được xác minh là đúng, hai bên má ông ta xanh như chàm đổ, làm cho cái
đầu nổi lên đầy màu sắc trên nền chiếc áo choàng bác sĩ trắng tinh thắt đai
ngang lưng và dài tới đầu gối, bên dưới thò ra ống quần kẻ sọc và hai bàn
chân khổng lồ xỏ trong đôi giày da vàng đã cũ. Cả bác sĩ Krokowski cũng
mặc đồng phục, có điều áo choàng của ông ta màu đen, may bằng lụa bóng
theo kiểu áo sơ mi với cửa tay lồng thun bó lấy cườm tay, trang phục này tôn
sự xanh xao của ông ta lên không ít. Ông này khinh khỉnh trong vai người
phụ tá, một mực giữ im lặng không tham gia vào thủ tục chào hỏi, chỉ để lộ
thái độ bất bình về vai trò thấp kém của mình qua cặp môi căng thẳng mím
chặt.

“Anh em họ hử?” Ông cố vấn cung đình hỏi, cặp mắt xanh vằn tia máu

chạy qua chạy lại theo hướng bàn tay chỉ từ người này sang người kia. “Em
họ ông cũng định tuyên thệ theo trống trận?” Ông ta hỏi Joachim và hất đầu
về phía Hans Castorp… “Xin Chúa phù hộ cho - sao? Chỉ nhìn thoáng là tôi
biết ngay”, giờ thì ông ta nói thẳng với Hans Castorp, “là ông mang trong
người cái chất dân sự, tế nhị văn minh chứ không xoang xoảng gươm đao
như anh lính mới tò te kia. Tôi sẵn sàng cá là ông sẽ trở thành một bệnh
nhân mẫu mực hơn anh họ ông nhiều. Chỉ cần nhìn thoáng tôi đã biết ngay
người nào là một bệnh nhân tốt, vì muốn làm bệnh nhân cũng cần có năng
khiếu, làm cái gì cũng cần năng khiếu, vậy mà cái tay chiến binh
Myrmidon

[16]

này không có lấy một mẩu năng khiếu nào. Để tập đi đều bước

thì tôi không đánh giá được, chứ để nằm bệnh viện thì quả thực y bất tài vô
dụng. Ông có tưởng tượng được không, anh họ ông lúc nào cũng khăng
khăng một mực đòi xuống núi! Chỉ có mỗi câu hỏi chừng nào được ra viện
mà ông ta năn nỉ ỉ ôi hành hạ tôi, nóng lòng sốt ruột mong xuống dưới kia để
làm bia đỡ đạn. Hăng tiết đến thế là cùng! Chẳng chịu tặng cho chúng tôi lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.