NÚI THẦN - Trang 660

Hans Castorp bước ra hứng một vài bông tuyết đậu xuống tay áo đưa lên

quan sát với con mắt sành điệu của người yêu thiên nhiên. Những bông tuyết
nhỏ xíu mới nhìn tưởng không hình thù gì, nhưng chàng đã hơn một lần
quan sát chúng dưới cái kính lúp rất tốt của mình, đủ để biết rằng đó là tập
hợp của vô số tinh thể li ti trong một kết cấu hoàn hảo, là châu báu kim
cương với độ tinh xảo mà người thợ kim hoàn tài hoa nhất cũng không thể
chế ra nổi. Phải rồi, chàng nhớ ra, có một điểm khác biệt lớn giữa những
đốm trắng xốp nhẹ chất đống ngoài kia, đè nặng cây rừng, phủ kín đất đai và
làm nền cho đôi ván trượt của chàng với cát biển quê nhà: tuyết không phải
là những hạt đá vô cơ mà hình thành từ những tinh thể băng nhỏ li ti bám
vào nhau, do hằng hà sa số phân tử nước đông cứng lại - những phân tử
không thể thiếu trong các chất hữu cơ góp phần làm nên chất nguyên sinh,
cây cối và thân thể con người - và hằng hà sa số ngôi sao nhỏ kỳ diệu ấy cứ
không ngừng gắn lại với nhau trong một kết cấu mắt thường không nhìn
thấy được, tạo thành những kiệt tác tuyệt vời không cái nào giống cái nào,
thể hiện khả năng sáng tạo vô hạn trong những biến tấu tinh vi mặc dù chỉ
dựa trên một nguyên tắc cấu tạo duy nhất hình lục giác; mặt khác mỗi một
tạo vật ấy của giá lạnh đều là hiện thân của sự cân đối hoàn hảo, hài hòa đến
lạnh lẽo, đúng thế, chính sự tuyệt đối về hình thức làm cho nó trở nên đáng
sợ, phản hữu cơ và thù địch với sự sống. Vì nó quá đều đặn, trong khi những
chất hữu cơ làm nên sự sống không bao giờ đạt đến mức độ hoàn hảo như
thế, sự sống rùng mình ghê sợ trước một sự chính xác thái quá, nó cảm nhận
sự hoàn hảo này như một mối nguy hiểm chết người, như bí mật của chính
cái chết, và Hans Castorp chợt hiểu ra tại sao những người thợ xây đền thờ
thời cổ đại cố tình tạo ra những lệch lạc, mất cân đối nho nhỏ khi dựng cột.

Chàng lại chống gậy đẩy cho đôi ván lướt đi trên lớp tuyết dày, men theo

bìa rừng, lao vào sương mù đặc quánh, thong thả lượn qua lượn lại, trượt lên
trượt xuống trên triền núi đầy vẻ chết chóc với những bậc thang hình lưỡi
trai, giới thực vật nghèo nàn chỉ gồm vài bụi thông còi đứng chơ vơ đen
sẫm, mặt đất nhấp nhô uốn lượn mềm mại giống cảnh đồi cát một cách lạ
lùng. Hans Castorp gật gù hài lòng với so sánh ấy khi dừng chân đứng ngắm
xung quanh; cả đến hơi nóng thường trực trên gương mặt, cần cổ giật giật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.