NÚI THẦN - Trang 664

khăn ngày càng tăng trong cố gắng nhích lên phía trước, vì chàng gần như
mù tịt và ngạt thở. Mỗi chớp mắt chàng lại buộc phải dừng bước, phần để
thở lấy hơi, phần vì, mặc dù đầu không ngừng quay sang bên tránh gió và
mắt nhấp nháy liên hồi, chàng vẫn không nhìn thấy gì ngoài một màn đêm
trắng toát và phải hết sức cẩn thận để khỏi đâm vào cây cối hay vấp ngã vì
chướng ngại vật dọc đường. Tuyết bay từng đám lớn bám lên mặt chàng, rồi
chảy thành nước làm mặt chàng đông cứng lại vì lạnh. Tuyết lọt cả vào
miệng chàng và tan ra để lại trên lưỡi một vị nhạt thếch. Tuyết bám vào lông
mi khiến chàng phải nhắm nghiền mắt lại, nước mắt chảy giàn giụa không
còn nhìn đi đâu được nữa - mà nếu có nhìn thì cũng chẳng thấy gì, vì trong
bức màn tuyết dày đặc và màu trắng lóa mắt này thị giác đã thôi hoạt động.
Trước mắt chàng là hư không, một khối hư không trắng toát quay cuồng,
chàng ép mình giương mắt nhìn vào đó mà chẳng thấy gì. Chỉ thi thoảng nổi
lên trong đám hỗn mang ấy một cái bóng mờ mờ thoáng qua của thế giới vật
chất: một bụi thông núi, một nhóm tùng, cả dáng dấp xiêu xiêu của cái chòi
gỗ chàng đi qua lúc trước.

Chàng bỏ cái chòi lại đằng sau, cố vượt qua bãi bằng chỗ nó nằm để tìm

đường xuống núi. Nhưng ở đó làm gì có đường, thậm chí giữ được một
hướng đi gần với hướng về nhà, về thung lũng, cũng đã là chuyện may hơn
khôn trong điều kiện thời tiết này, vì nhiều lắm chàng cũng chỉ nhìn thấy bàn
tay xòe ra trước mặt chứ không thể nhìn thấy mũi giày trượt tuyết của mình,
và nếu như có nhìn được xa hơn thì cũng còn bao nhiêu trở ngại câu kết với
nhau ngăn cản chàng tiến lên phía trước: tuyết bám thành đống trên mặt
chàng, ngọn gió thù địch chỉ chực thổi bạt hơi thở của chàng đi, không cho
phép chàng cả hít vào lẫn thở ra và bắt chàng cứ mỗi giây một lần quay lại
đằng sau để lấy hơi. Làm sao đi được trong điều kiện ấy, dẫu là Hans
Castorp hay một người nào khác khỏe hơn chàng? Chàng dừng lại thở, chớp
chớp mắt vắt bớt nước tuyết khỏi hàng mi, giũ tấm áo giáp bằng tuyết bám
dày trước ngực, và cảm thấy cố gắng tiến lên phía trước trong hoàn cảnh này
là một đòi hỏi thậm vô lý.

Mặc dù vậy Hans Castorp vẫn nhích lên phía trước, hay nói đúng hơn,

chàng không dậm chân tại chỗ. Có điều không thể nói được là chuyển động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.