NÚI THẦN - Trang 666

quyết định không thèm sử dụng nó và bỏ qua tất cả các phụ âm môi - kiểu
nói năng ấy làm chàng nhớ tới một tình huống khác trong quá khứ, khi ấy
chàng cũng đã nói y như thế này đây. “Thôi đừng lắm mồm nữa mà hãy tìm
cách thoát ra khỏi chỗ này đi”, chàng ra lệnh cho mình và thêm vào: “Tớ
thấy cậu bắt đầu lảm nhảm tầm bậy, có vẻ như đầu óc cậu không còn minh
mẫn nữa. Thế là không ổn đâu.”

Nhưng bảo rằng tình hình không ổn, đó chỉ là đánh giá của riêng lý trí của

chàng, như thể nhận xét của một người xa lạ, phát biểu một cách không can
dự mặc dù có phần lo ngại. Bản chất tự nhiên của chàng là dễ buông xuôi,
để kệ cho tâm trạng mê mẩn cùng nỗi mệt mỏi ngày càng tăng chiếm lĩnh cả
người mình; tuy nhiên chàng vẫn đủ khả năng nhận ra nguy cơ ấy và cố gom
góp suy nghĩ trong đầu để chống lại nó. “Đây hẳn là một hiện tượng tiêu
biểu thể hiện tâm trạng của một người leo núi lạc trong bão tuyết và không
tìm thấy đường về”, chàng nghĩ ngợi và lẩm bẩm từng đoạn câu rời rạc trong
hơi thở hổn hển, tránh không dùng cách diễn đạt rõ ràng hơn. “Ai sau đấy
được nghe kể lại sẽ hình dung ra nó rất khủng khiếp, mà quên mất rằng bệnh
tật - tình trạng của mình bây giờ cũng có thể coi là một dạng bệnh tật - đã
biến đổi con người đến mức anh ta có thể chịu đựng được bệnh tật của mình
và chung sống hòa bình cùng với nó. Có những cơ chế giúp cơ thể giảm
thiểu nỗi đau đớn, khiến người ta bất tỉnh nhân sự, một hình thức gây mê
nhân đạo của tự nhiên, đúng thế... Nhưng người ta phải đấu tranh chống lại
chúng, vì chúng là con dao hai lưỡi, hết sức mập mờ nước đôi, khi cân nhắc
đánh giá ta phải xác định rõ mình đứng trên quan điểm nào. Những cơ chế
xoa dịu tinh thần ấy chỉ tốt, chỉ có tác dụng nhân đạo trong trường hợp
người ta không quay về với cuộc đời nữa; ngược lại, chúng là chất độc nguy
hiểm nhất, rất đáng chống lại, chừng nào người ta còn muốn trở về nhà, như
mình bây giờ đây, mình không hề nghĩ đến chuyện nằm lại đây, trái tim đập
dồn dai dẳng của mình không bao giờ muốn bị những tinh thể nước đá đều
đặn và ngu ngốc kia lấp kín...”

Kỳ tình chàng đã mệt lả và đang phải chống chọi với trạng thái mụ mẫm

bắt đầu kéo lên như cơn sốt làm lu mờ sự sáng suốt của các giác quan.
Chàng không giật mình kinh sợ như một người tỉnh táo lẽ ra phải thế, khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.