NÚI THẦN - Trang 672

viên lâu năm trong số những kẻ ở trên này. Chẳng phải chàng đã quen với
việc nằm trong băng tuyết ngoài trời, cả ngày lẫn đêm đó hay sao? Và chàng
đã dợm ngả người nằm xuống thật, thì một ý nghĩ bất chợt xẹt qua đầu
chàng, có thể nói rằng lý trí đã nắm cổ dựng chàng dậy mà nhắc nhở rằng, lý
lẽ về “tình thế” vừa rồi cũng chỉ là sản phẩm của bia Kulmbacher, do hứng
thú nằm và ngủ - được sách vở gọi là mối hiểm họa đặc trưng - vừa mới
dùng ngụy biện tìm cách cám dỗ chàng.

‘Mình dại quá’, chàng nhận ra. ‘Rõ ràng rượu Port không phải thứ đồ

uống thích hợp lúc này, vài ngụm thôi mà làm đầu mình nặng khủng khiếp,
nó cứ gục xuống ngực, và trong đó toàn là những ý nghĩ lộn xộn, những câu
đùa vô nghĩa, mình không được phép tin những điều ấy - chẳng những ý
nghĩ nguyên thủy đầu tiên đến với mình, mà cả ý nghĩ thứ hai, khi mình đã
phê phán và sửa đổi ý nghĩ thứ nhất, thật là tai họa. ‘Son crayon’ là sai bét!
Đấy là bút chì ‘của nàng’, chứ không phải của cậu ta, và mình dùng “son”
“crayon” là giống đực, tất cả những cái khác chỉ là trò chơi chữ. Nhưng
mình mất thời gian với chuyện ấy để làm gì! Trong khi có những điều khác
thiết thực và quan trọng hơn nhiều, ví dụ như cái chân trái của mình đây, nãy
giờ mình dồn sức nặng của cả người lên đó, nó làm mình nhớ đến cái chân
gỗ đỡ thùng đàn của Settembrini, cái chân gỗ cao lênh khênh của cái giá mà
ông ta dùng đầu gối đẩy đi trên vỉa hè tới gần cửa sổ các ngôi nhà rồi ngả cái
mũ nhung ra để các bà các cô trên đó ném những đồng xu xuống. Mà sao
mình như bị ai dùng cả hai tay kéo nằm xuống tuyết thế này. Muốn chống lại
chỉ có cách vận động. Mình phải vận động, để chuộc cái lỗi uống
Kulmbacher và làm cho cái chân gỗ mềm ra một chút.

Chàng tì vai vào tường đẩy người đứng thẳng lên. Nhưng chỉ vừa bước đi

một bước ngọn gió đã quất lưỡi hái tử thần đẩy chàng lui trở về trong bóng
che chở của cái chòi. Thế là đã rõ, đây là nơi trú ẩn của chàng, chàng buộc
phải vừa lòng với nó, và được phép đổi vai trái dựa vào tường đứng chống
chân phải để chân trái tự do ngúc ngắc cho đỡ mỏi. Bão tuyết thế này không
ai ra khỏi nhà, chàng tự nhủ. Đổi tư thế thì được, nhưng đừng bày trò gì mới
nữa và chớ có đùa với gió. Đứng yên đi và cứ việc để cái đầu gục xuống,
một khi nó đã nặng trĩu thế này. Bức tường thật tuyệt, lại còn bằng gỗ nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.