NÚI THẦN - Trang 71

“Theo tớ thì nghiện thuốc là một biểu hiện nhu nhược”, Joachim bảo, “vì

cậu bị phụ thuộc vào nó. Behrens nói rất chí lý: cậu là người dân sự, dĩ nhiên
ông ấy nói thế với ý khen ngợi, có điều cậu dân sự một cách vô phương cứu
chữa, thế đấy. Nhưng xét cho cùng cậu là người mạnh khỏe và muốn làm gì
cũng được”, chàng nói thêm và đôi mắt bỗng trở nên buồn rười rượi.

“Ừ, mạnh khỏe nhưng mà thiếu máu”, Hans Castorp bảo. “Ông ta vừa

mới miêu tả nét mặt xanh xao của tớ một cách rất văn hoa. Thực ra ông ấy
nói đúng, tự tớ cũng thấy, so với các cậu ở trên này thì tớ đúng là mặt xanh
nanh vàng thật, ở nhà tớ không nhận ra điều đó. Mà ông ấy còn tử tế cho tớ
mấy lời khuyên, hoàn toàn miễn phí, theo cách diễn đạt của ông ấy. Tớ rất
sẵn lòng làm theo những lời khuyên đó và bắt chước nếp sinh hoạt của cậu,
ở trên này tớ còn biết làm gì khác nữa, và nhân danh Chúa, nếu bổ sung
thêm được protein thì cũng không có gì hại cả, mặc dù chắc cậu cũng đồng ý
với tớ là nói như vậy nghe khiếp quá.”

Joachim vừa đi vừa húng hắng ho, quãng dốc cao có vẻ làm chàng đuối

sức. Lúc cơn ho dồn lên đến lần thứ ba thì chàng đứng lại chau mày. “Cậu đi
trước đi”, chàng bảo. Hans Castorp vội vàng đi vượt lên trước và không
quay đầu nhìn lại. Rồi chàng dần dần chậm bước và cuối cùng gần như dừng
hẳn lại đợi, vì chàng cảm thấy mình đã bỏ cách Joachim một đoạn khá xa.
Nhưng chàng vẫn không ngoảnh lại.

Một nhóm khách an dưỡng cả hai giới tính đi ngược về phía chàng, lúc

nãy chàng đã nhìn thấy họ đi dọc khúc đường bằng ở lưng chừng sườn núi,
giờ họ bước dồn xuống dốc đi thẳng tới chỗ chàng, vừa đi vừa líu lo trò
chuyện. Cả nhóm có khoảng sáu hay bảy người thuộc mọi lứa tuổi, một cô
gái còn trẻ măng, vài người đã xồn xồn. Chàng đứng nghiêng đầu nhìn bọn
họ, trong khi vẫn mải nghĩ đến Joachim. Tất cả nhóm đều để đầu trần và có
nước da rám nắng, những người phụ nữ mặc áo sweater sặc sỡ đủ màu, đám
đàn ông đa số không mặc áo khoác và thậm chí không cầm batoong, như thể
họ chỉ định thọc tay vào túi đi tàn tàn vài bước trước cửa nhà. Vì đang
xuống núi nên họ không phải khó nhọc chút nào, chỉ cần kìm bước để khỏi
chuyển thành chạy và khỏi vấp, đúng ra là chỉ cần thả cho người theo đà lao
xuống, nên bước đi của họ có một vẻ nhún nhảy rất vô tư, điều đó thể hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.