NÚI THẦN - Trang 72

rõ trên nét mặt và dáng điệu, đến nỗi người ta bất giác mong được nhập bọn
với họ.

Giờ họ đã tới chỗ chàng, Hans Castorp có thể nhìn rõ mặt từng người.

Không phải ai cũng có nước da nâu, hai người phụ nữ nổi bật lên vì làn da
xanh bủng: một người dẹp lép như con mắm với gương mặt màu ngà voi,
người kia lùn xủn và mập ú, mặt đầy tàn nhang. Tất cả đều giương mắt nhìn
chàng với nụ cười đồng lõa tinh quái. Một cô gái trẻ dài thườn thượt mặc áo
len xanh lá cây với mái tóc chải dối và cặp mắt đần độn lim dim đi sát qua
mặt Hans Castorp, gần đến nỗi cánh tay suýt chạm vào người chàng. Vừa đi
cô ta vừa huýt gió… Không, không thể thế được! Cô ta huýt sáo khi đi
ngang qua chàng, nhưng không phải bằng miệng, vì cô ta không hề chúm
mỏ mà ngược lại cặp môi vẫn mím chặt. Tiếng huýt gió thoát ra từ người cô
ta, trong lúc cô ta chăm chăm nhìn chàng bằng cặp mắt lờ đờ nửa khép nửa
mở, một tiếng huýt gió đặc biệt khó chịu, rít lên chói tai nhưng lại hơi âm u
lùng nhùng và về cuối xìu dần, làm cho người ta nhớ đến tiếng con heo bong
bóng cao su ở chợ phiên lúc đột ngột bị xì hết hơi bơm trong ruột và ủ rũ teo
lại, tiếng động không hiểu bằng cách nào thoát ra từ ngực cô ta, và rồi cả
nhóm đi qua chỗ chàng.

Hans Castorp đứng như trời trồng mắt tròn như cái chén. Rồi chàng hấp

tấp quay phắt lại và hiểu ra rằng đó là một trò đùa của đám người kia, một
kiểu họ ngầm thỏa thuận với nhau để chọc quê chàng, vì nhìn sau lưng
những người đi xuống chàng thấy họ đang cười rung vai, và một cậu thiếu
niên lùn tịt có cặp môi mọng vều lên, hai tay thọc trong túi quần nâng vạt áo
khoác một cách khiếm nhã, thậm chí còn lén lút quay đầu lại nhìn chàng
cười nhăn nhở… Joachim cũng vừa lên tới nơi. Chàng lên tiếng chào mấy
người kia, theo thói quen khép sát hai gót chân và nghiêng người rất đỗi hào
hoa, rồi bước lại gần đưa cặp mắt hiền hậu nhìn người em họ.

“Sao mặt cậu đần ra thế?” Chàng hỏi.
“Cô ta huýt sáo!” Hans Castorp ngơ ngác đáp. “Lúc đi ngang qua chỗ tớ

cô ta huýt sáo bằng bụng mà không cần mở miệng, thế là thế nào?”

“À”, Joachim vừa cười vừa phẩy tay. “Không phải bằng bụng, vớ vẩn.

Đấy là con nhỏ Kleefeld, Hermine Kleefeld, nó biết huýt sáo bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.