NÚI THẦN - Trang 74

đầu cua tai nheo ra sao. Nhưng tớ tin rằng kiểu đùa ấy làm cô ta bị mất khí
nitơ khá nhanh, vì cứ tám ngày cô ta lại phải bơm thêm khí một lần.”

Giờ thì Hans Castorp phá ra cười; sau khi nghe Joachim giải thích đầu

đuôi hệ thần kinh căng như dây đàn của chàng đã ngả hẳn sang chiều hướng
vui vẻ, và vừa tiếp tục đi chàng vừa đưa tay che trên mắt, đôi vai rung lên
từng chặp theo tiếng cười dồn dập.

“Hội của họ có đăng ký chính thức không?” chàng hỏi, khó khăn lắm mới

cất tiếng được; nhưng tràng cười bị nén lại làm cho giọng chàng lạc đi và
hơi nức nở. “Họ có điều lệ hội không? Tiếc quá cậu lại không phải phẫu
thuật để được vào hội, nếu cậu là hội viên thì tớ có thể được nhận là thành
viên danh dự… hay là hội viên không chính thức… Cậu phải nói chuyện với
Behrens để ông ấy cho phổi cậu ngừng hoạt động một thời gian. Biết đâu
cậu sẽ huýt sáo được thì sao, nếu cố gắng có khi cũng học được đấy… Trong
đời tớ chưa thấy cái gì tức cười đến thế!” chàng nói và thở ra một hơi dài.
“Xin lỗi cậu, vì tớ nói đến bệnh tật bằng giọng cười cợt như thế, nhưng mà
bản thân họ cũng tỏ ra cao hứng lắm cơ, những người bạn pneumo của cậu!
Cứ nhìn cái cách họ đi xuống núi… Với lại, họ còn tự xưng là ‘Hội nửa
phổi’ nữa chứ! Cô ta huýt gió vào mặt tớ nghe ‘chíuuu’, - hay thật! Nhưng
mà đùa như thế thật quá quắt, này cậu, tại sao họ đùa giỡn quá hạn lệ như
vậy, cậu có thể bảo cho tớ biết được không?”

Joachim cố tìm kiếm một câu trả lời. “Chúa ơi”, chàng bảo, “họ ở không

quá mà… Ý tớ muốn nói, họ còn trẻ lắm, thời gian đối với họ chưa có ý
nghĩa gì, nhưng cũng có thể họ chẳng còn sống được bao lâu. Việc gì phải
mang bộ mặt ủ rũ cả ngày. Thỉnh thoảng tớ cũng nghĩ: bệnh tật và chết chóc
thực ra chẳng có gì là nghiêm trọng cả mà chỉ là một dạng rong chơi,
nghiêm trọng là cuộc đời ở dưới kia kìa. Tớ tin rằng cậu cứ ở đây lâu hơn
chút nữa thì dần dần sẽ hiểu được thôi!”

“Tất nhiên rồi”, Hans Castorp bảo. “Tớ tin chắc là như vậy. Cuộc sống

của các cậu trên này làm tớ tò mò lắm rồi, và một khi người ta muốn tìm
hiểu thì quan tâm và thông cảm là chuyện đương nhiên… Nhưng sao hôm
nay hút nó dở ẹc thế này!” chàng kinh ngạc nhìn điếu xì gà của mình. “Từ
nãy tới giờ tớ cứ thấy người làm sao ấy, giờ mới phát hiện ra là tại hút Maria

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.