NÚI THẦN - Trang 728

Ngày nào Joachim cũng phải đi quét thuốc vào cổ họng và thường đi ăn

muộn. Trời mùa thu ấm áp, chàng bước vào phòng ăn trong trang phục quần
trắng áo khoác xanh lam, bảnh bao tề chỉnh đúng tư thế quân nhân, cất tiếng
chào mọi người một cách thân thiện và tự chủ, xin lỗi vì sự chậm trễ của
mình, và bởi giờ đây không thể ăn những thức thông thường dễ gây nghẹn
nên chàng ngồi xuống bên suất ăn người ta chuẩn bị riêng cho mình: xúp,
thịt xay, và cháo bột. Những người ngồi cùng bàn hiểu ra rất nhanh. Họ đáp
lại lời chào của chàng bằng thái độ đặc biệt ấm áp và tôn trọng, ai cũng gọi
chàng là “ông thiếu úy”. Khi vắng mặt chàng họ xúm vào gạn hỏi Hans
Castorp, thậm chí cả thực khách ở các bàn khác cũng chạy sang hỏi. Bà
Stöhr vặn vẹo hai bàn tay và lảm nhảm toàn những lời than thở ngu ngốc.
Hans Castorp chỉ trả lời gióng một, xác nhận tính nghiêm trọng của vấn đề
đến một mức độ nhất định, nhưng chối bay tất cả những dự đoán xa hơn.
Chàng làm thế với tất cả lòng tôn trọng dành cho anh họ, cảm thấy không
được phép để lộ bí mật của Joachim quá sớm.

Họ cùng nhau đi dạo, ba lần một ngày, trên đoạn đường ngắn ông cố vấn

cung đình quy định riêng cho Joachim để tránh lãng phí sức một cách không
cần thiết. Hans Castorp đi bên trái anh họ - trước kia chẳng ai để ý đến
chuyện người nào đi bên nào, nhưng giờ đây Hans Castorp chủ động chọn
bên trái. Họ không nói năng gì nhiều, chỉ là những chuyện thường ngày ở
“Sơn trang”, ngoài ra không còn gì khác. Về đề tài lơ lửng giữa họ không có
lời nào để nói, nhất là phong tục xứ họ lại tránh biểu lộ tình cảm thân mật,
rất hiếm khi gọi nhau bằng tên riêng. Mặc dù vậy trong lồng ngực dân sự
của Hans Castorp thi thoảng vẫn dâng lên một cơn đau đớn nghẹn ngào chỉ
chực trào ra. Nhưng không thể được. Nỗi đau như dông bão cuộn lên rồi nén
xuống, và chàng cắn răng câm nín.

Joachim đi cạnh chàng, đầu cúi gằm. Chàng nhìn xuống dưới chân, như

thể muốn ngắm mặt đất. Thật kỳ cục: chàng đi ở đây, tươm tất và tề chỉnh,
lịch thiệp chào hỏi người qua kẻ lại với vẻ hào hoa phong nhã cố hữu của
mình, giữ gìn tư thế và tư cách không thể chê vào đâu được - và đã thuộc về
dưới đất. Dĩ nhiên tất cả chúng ta sớm hay muộn gì rồi cũng thuộc về dưới
đó. Nhưng còn trẻ như chàng với bấy nhiêu thiện chí và hoài bão trong binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.