NÚI THẦN - Trang 731

ngồi ngước đôi mắt nâu tròn nhìn thẳng vào mặt chàng, chàng cúi xuống nói
gì đó với cô bằng giọng nhẹ nhàng đứt quãng, cô gái lúc lúc lại mỉm cười,
thẹn thùng bối rối nhún đôi vai.

Hans Castorp vội lùi bước, vẫn kịp nhận thấy các thực khách khác cũng

đang thú vị theo dõi cảnh tượng trên - Joachim không nhìn thấy hay không
thèm để ý đến họ. Cảnh Joachim bất chấp phép tắc xã giao say sưa trò
chuyện với cô Marusia ngực nở, cô gái đã bao lâu ngồi cùng bàn ăn với
chàng mà không hề có một lời trao đổi riêng nào, chàng bao giờ cũng đứng
đắn cụp mắt nhìn xuống trước mặt cô, thậm chí tái mặt đi loang lổ khi nghe
nhắc đến tên cô - cảnh tượng ấy làm Hans Castorp kinh hoàng còn hơn mọi
dấu hiệu suy sụp mà chàng nhận thấy ở người anh họ tội nghiệp trong những
tuần này. “Thôi, anh ấy hỏng mất rồi!” Chàng nghĩ và âm thầm ngồi xuống
một chiếc ghế trong phòng âm nhạc, dành thời gian cho Joachim thưởng
thức nốt những gì chàng còn có thể thưởng thức trong buổi tối cuối cùng
này.

Từ ngày ấy Joachim chuyển sang tư thế nằm ngang thường trực, và Hans

Castorp viết thư thông báo cho bà Luise Ziemßen. Chàng ngồi trong chiếc
ghế tuyệt hảo của mình ngoài ban công, bổ sung thêm vào những báo cáo từ
trước tới nay của mình rằng Joachim đã phải nằm một chỗ, và rằng mặc dù
anh chàng không nói ra lời nhưng trong ánh mắt anh ấy chàng đọc được
nguyện vọng mong gặp mẹ, và rằng ông cố vấn cung đình Behrens cũng ủng
hộ điều này. Chàng viết tất cả những điều ấy bằng những lời lẽ tế nhị nhưng
không quanh co. Và không có gì là lạ khi bà Ziemßen leo ngay lên chuyến
tàu sớm nhất để đến với con trai: chỉ ba ngày sau khi lá thư báo động với
những lời lẽ nhân đạo được gửi đi đã thấy bà lên tới nơi, và Hans Castorp đi
xe trượt tuyết ra ga “Làng” đón bà trong cơn bão tuyết. Lúc đứng đợi đoàn
tàu bé hạt tiêu lăn bánh vào ga chàng ráng nặn ra một bộ mặt nghiêm trang
vừa phải để bà mẹ đừng quá kinh hoảng khi nhìn thấy nhưng cũng không
hứa hẹn hay khuyến khích một hy vọng giả tạo nào.

Đã có biết bao cuộc gặp gỡ như thế ở chốn này, đã bao nhiêu lần họ hối

hả chạy tới trước mặt nhau, người xuống tàu tha thiết và đầy lo sợ tìm kiếm
ánh mắt của người ra đón! Nhìn bộ dạng bà Ziemßen người ta có thể tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.