NÚI THẦN - Trang 757

một thông điệp tối quan trọng, hoặc, đến khi họ hiểu ra nội dung trống rỗng
của bài phát biểu vừa rồi thì cũng hoàn toàn không cảm thấy thiếu thốn gì.
Chúng tôi tự hỏi, không biết một người điếc sẽ tâm phục khẩu phục đến mức
độ nào. Có lẽ anh ta sẽ đau khổ lắm, vì kết luận sai lầm rút ra từ những điều
mắt thấy và cứ ngỡ mình đang phải chịu một thiệt thòi không gì bù đắp nổi
do khiếm thính. Những người như thế thường thiếu tự tin và dễ mặc cảm.
Một người Trung Hoa trẻ tuổi ngồi ở đầu bàn bên kia, mặc dù chưa biết
được bao nhiêu chữ tiếng Đức và chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn
chăm chú theo dõi bài diễn thuyết và nhiệt tình bày tỏ sự hài lòng của mình
bằng cách vừa vỗ tay bồm bộp vừa kêu to: “Very well!

[410]

Và quý ngài Peeperkorn “vào việc”. Ông ta vươn người thẳng dậy, ưỡn

căng bộ ngực rộng, gài lại nút chiếc áo khoác kẻ ca rô bên ngoài cái áo gi lê
thầy tu, ngẩng cao mái đầu trắng xóa vương giả. Ông ta vẫy một tiểu nữ lại
gần - đó là cô người lùn - mặc dù đang hết sức bận rộn cô ta vẫn tuân lệnh
ngay lập tức và chạy tới đứng bên ghế ông ta, một tay cầm bình sữa, tay kia
bình cà phê. Cả cô ta cũng bất giác nở một nụ cười trên khuôn mặt già
khằng và gật nhẹ đầu khuyến khích, trong khi vẫn hồi hộp theo dõi ánh mắt
không màu dưới những nếp nhăn đầy ấn tượng, bàn tay đưa lên cao, ngón
cái và ngón trỏ khép lại thành một vòng tròn, ba ngón kia xòe ra với những
móng tay dài nhọn như mũi giáo của người vừa gọi.

“Cưng ơi”, ông ta bảo, “tốt lắm. Tất cả đều rất tốt, thật thế. Cô hơi nhỏ

người - nhưng cái đó có hề gì? Ngược lại là đằng khác. Ta cho đó là một ưu
điểm, ta cảm ơn Chúa vì cô đúng là cô với sự nhỏ bé đầy cá tính của mình. -
Thôi được rồi! Ta chỉ muốn nhờ cô một điều rất nhỏ bé thôi, nhỏ bé và đầy
cá tính. Nhưng trước hết, cô tên là gì nhỉ?”

Cô ta mỉm cười ngượng nghịu và lắp bắp trả lời rằng, tên cô là Emerentia.
“Tuyệt!” Peeperkorn kêu lên, ngả người dựa vào lưng ghế và khuỳnh tay

về phía cô người lùn. Giọng ông ta vang lên đầy mãn nguyện như muốn nói:
‘Các vị còn đòi hỏi gì nữa? Chẳng phải mọi sự tuyệt vời quá hay sao?’ -
“Cưng ơi”, ông ta lấy lại vẻ nghiêm túc nhất trần đời và nói tiếp một cách
gần như nghiêm khắc, “điều đó vượt quá mọi mong đợi của ta. Emerentia -
cô nói tên mình một cách thật khiêm tốn, nhưng cái tên ấy - cùng với con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.