NÚI THẦN - Trang 798

thể đó là mong đợi đầy ác ý của chàng khi cố tình dắt mối cho vị quốc
vương cà lăm gặp hai ông “quân sư” - như chàng thường châm chọc gọi họ
những lúc một mình - và khoái chí chờ xem kết quả. Ở ngoài trời quý ngài
không được oai phong lẫm liệt như trong nhà. Chiếc mũ nỉ mềm ông ta kéo
sụp xuống tận chân mày che hết mớ tóc bạc trắng phau phau và vầng trán
đầy nếp nhăn ngoạn mục, làm cho các nét vương giả trên gương mặt trở nên
lụn vụn, khiến ông ta như bị thu nhỏ lại, thậm chí cái mũi đỏ ngự giữa mặt
cũng bớt phần áp đảo. Cả tướng đi của ông ta cũng không được oai vệ như
dáng đứng: ông ta có thói quen khi đi dồn trọng tâm cả người và thậm chí
chúi đầu về phía bên chân bước, dáng đi lặc lè ấy tạo cho ông ta cái vẻ già
cả hiền lành hơn là vương giả; đã thế khi đi lưng ông ta lại hơi khòm chứ
không vươn thẳng đến hết chiều cao như khi đứng. Nhưng mặc dù thế ông ta
vẫn còn cao hơn ông Lodovico cả một cái đầu, ông Naphta tí dỉn thì càng
chẳng cần phải kể. Có điều chiều cao không phải là nguyên nhân duy nhất
khiến sự hiện diện của ông ta đè nặng - sức nặng ngàn cân, như Hans
Castorp vẽ ra trong trí tưởng tượng của mình - lên hai nhà chính trị của
chúng ta.

Rõ ràng họ phải chịu một sức ép lớn, một sự hạ bệ và hạn chế đáng kể khi

bị đem so sánh trực tiếp với ông ta - kẻ quan sát ranh mãnh nhận ra điều đó,
điều mà không còn nghi ngờ gì nữa các bên tham dự cũng đều nhận thấy, cả
cặp bài trùng ba hoa chích chòe lẫn người khổng lồ cà lăm. Peeperkorn đối
xử với Naphta và Settembrini bằng thái độ rất mực quan tâm và lịch thiệp,
một sự tôn trọng được nhấn mạnh đến mức Hans Castorp có lẽ đã gọi là mỉa
mai nếu như chàng không nhận thức rõ rệt sự bất đồng tuyệt đối của khái
niệm này và tầm cỡ lớn lao của người kia. Một quốc vương không nói mỉa,
cả theo tinh thần vận dụng một phương tiện chân chính và cổ điển của nghệ
thuật hùng biện cũng không, chứ đừng nói đến chuyện nghĩa đôi lắt léo. Và
như thế phải hiểu đây là thái độ châm biếm thâm thúy, ẩn dưới cái vẻ
nghiêm trang quá công khai trong cách cư xử của ông người Hà Lan đối với
các bạn của Hans. “Chà, được rồi, được rồi!” Ông ta hay nói thế, vừa nói
vừa dứ dứ ngón tay trỏ về phía hai người kia, đùa giỡn quay đầu ra phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.