NÚI THẦN - Trang 811

siêu chuyển sang cụ thể, trần tục và thực dụng; nói tóm lại nếu câu chuyện
chuyển sang những đề tài và vấn đề quen thuộc của vị chúa tể kia thì họ thực
sự tiêu tùng. Họ bị đẩy vào trong bóng tối, trở nên mờ nhạt, không còn tiếng
nói gì nữa, và Peeperkorn nắm lấy cây vương trượng, chỉ đạo, quyết định,
dàn xếp, yêu cầu và ra lệnh... Có gì là lạ, khi ông ta muốn đưa cuộc khẩu
chiến chẻ sợi tóc làm tư của mấy người kia về hướng này? Ông ta khổ sở
những lúc họ cãi nhau, hay nói đúng hơn là những lúc họ cãi nhau lâu quá,
nhưng không phải vì háo danh, Hans Castorp cảm thấy thế. Háo danh không
có tầm cỡ, và con người tầm cỡ không háo danh. Không, nhu cầu trần tục
của Peeperkorn có những nguyên nhân khác. Đó là nỗi sợ, nói huỵch toẹt ra
là như vậy, phát sinh từ tinh thần trách nhiệm và tính cuồng danh dự mà
Hans Castorp lòng vòng tìm cách giải thích cho ông Settembrini và gọi đó là
một nét tính cách quân sự.

“Thưa các quý ông”, người đàn ông Hà Lan cất tiếng, vừa nói vừa đưa lên

cao bàn tay thủ lĩnh với những móng dài nhọn như mũi giáo trong một cử
chỉ yêu sách đầy uy quyền. “Tốt lắm, thưa các quý ông, hoàn hảo, tuyệt vời!
Khổ hạnh - ân xá - dục vọng - tốt lắm. Tôi muốn - dứt điểm! Tối quan trọng!
Rất đáng tranh cãi! Tuy nhiên cho phép tôi - Tôi sợ rằng, chúng ta đang
phạm phải - Chúng ta lảng tránh, thưa quý vị, chúng ta lảng tránh một cách
vô trách nhiệm cái điều thiêng liêng -” Ông ta hít vào một hơi thở sâu. “Bầu
không khí này, thưa quý vị, làn gió phơn tiêu biểu của ngày hôm nay, với
dấu vết tàn úa trong ký ức và linh cảm hứa hẹn một mùa xuân thơm ngát -
chúng ta chớ nên hít vào, để giữ cho - Tôi khẩn khoản xin quý vị: chúng ta
không nên làm thế. Đó là một sự xúc phạm. Chúng ta phải dành toàn bộ và
trọn vẹn - dành sự sáng suốt và tập trung cao nhất - dứt điểm, thưa quý vị!
Và chúng ta chỉ nên để thoát ra khỏi lồng ngực lời ca ngợi những tính chất
tốt đẹp của nó - Tôi tự ngắt lời mình ở đây, thưa quý vị! Tôi tự ngắt lời để tỏ
lòng trân trọng...” Ông ta dừng bước, ngửa cổ nhìn lên cao, kéo vành mũ che
mắt, và tất cả làm theo. “Cho phép tôi”, ông ta bảo, “hướng sự chú ý của quý
vị lên cao, lên rất cao, đến tận chỗ cái chấm đen lượn vòng trên kia, trên nền
trời xanh biếc gần như ngả sang đen sẫm - Đó là một con ác điểu, một con
chim bắt mồi. Đó là, nếu tôi không - thưa các quý ông, cả cưng nữa, đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.