NÚI THẦN - Trang 814

tường nhà. Chàng ngồi ngay trước cái lò sưởi lát đá hoa, trên một chiếc ghế
xích đu nhún nhảy giống như chiếc ghế trước đây Marusia đã ngồi khi
Joachim lần đầu tiên và duy nhất có một cuộc trò chuyện tay đôi với cô;
chàng hút một điếu thuốc lá, được nội quy cho phép vào giờ này.

Nàng tới, chàng nghe tiếng bước chân nàng, tiếng váy áo nàng sột soạt

phía sau lưng. Nàng dừng lại bên chàng, tay cầm một góc lá thư phe phẩy
quạt trong không khí và nói bằng giọng Přibislav:

“Người gác cổng đi rồi. Cho tôi một cái timbre poste

[449]

!”

Tối nay nàng mặc một chiếc váy mỏng bằng lụa sẫm màu, cổ khoét tròn,

tay áo rộng phía dưới có măng sét gài nút ôm khít lấy cổ tay. Chàng thấy
cách phục sức ấy rất ưa nhìn. Nàng trang điểm cả bằng chuỗi ngọc trai,
những hạt ngọc tỏa sáng mờ mờ trong bóng tối nhá nhem. Chàng ngẩng lên
nhìn vào gương mặt Kirgiz của nàng. Và hỏi lại: “Timbre? Tôi không có.”

“Sao, không có là thế nào! Tant pis pour vous

[450]

. Không có sẵn để lúc cần

làm vui lòng một quý bà?” Nàng trề môi và nhún vai. “Ông làm tôi thất
vọng. Đàn ông nên chu đáo và tỉ mỉ mới phải chứ. Tôi cứ tưởng trong ví ông
thế nào cũng phải có một ngăn nhỏ đựng tem thư xếp gọn gàng và trật tự
theo giá từng loại.”

“Không, tôi cần gì tem?” Chàng bảo. “Tôi chẳng bao giờ viết thư. Viết

làm gì? Thỉnh thoảng gửi một tấm bưu thiếp là đủ lắm rồi, mà bưu thiếp thì
đã dán tem sẵn. Tôi biết viết thư gửi cho ai? Tôi chẳng còn ai nữa. Tôi đã
đánh mất mối dây liên hệ với đồng bằng. Chúng tôi có một bài dân ca trong
đó có câu: ‘Tôi là kẻ lạc loài giữa trần gian.’ Rất hợp với tình cảnh của tôi.”

“Vậy thì, kẻ lạc loài, ít nhất cũng cho tôi một papyros

[451]

đi!” Nàng bảo và

ngồi xuống băng ghế lót tấm đệm bọc lanh đối diện với chàng, vắt chân nọ
lên chân kia và chìa tay ra. “Chắc món này thì ông có sẵn.” Và nàng thong
thả rút một điếu thuốc ra khỏi cái hộp bằng bạc chàng đưa tới trước mặt
nàng, thản nhiên châm vào ngọn lửa của chiếc bật lửa bỏ túi mà chàng bật
lên trước gương mặt hơi cúi của nàng, không một lời cảm ơn. Hai lần yêu
sách “cho tôi đi” và cung cách tiếp nhận tỉnh bơ không ơn huệ thể hiện thói
quen đòi hỏi của người đàn bà được nuông chiều, nhưng hơn thế nữa nó còn
thể hiện tính nhân đạo - hay nói như nàng: “nhăn đạo” - với ý nghĩa tập thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.