NÚI THẦN - Trang 817

sự với tôi, mà nói chung ở khắp mọi nơi. Ngay cả sự ngưỡng mộ, sự phục
tùng của ông cũng có cái gì đó rất ngạo mạn. Ông đừng tưởng tôi không
nhìn thấy! Vì thế lẽ ra tôi không nên chuyện trò gì với ông, nhất là khi ông
dám kêu ca về chuyện chờ đợi. Sự có mặt của ông ở đây cho đến giờ này là
vô trách nhiệm. Lẽ ra ông phải trở về với công việc của ông từ lâu rồi mới
phải, sur le chantier

[454]

, hay ở đâu đó đại loại thế...”

“Giờ thì em nói chuyện chẳng có gì là thiên tài nữa mà quá thông thường,

Clawdia. Đấy chỉ là cách nói suông mà thôi. Chắc chắn em không có ý
giống như Settembrini, mà em giống ông ta làm sao được? Em chỉ nói cho
có nói, tôi không thể coi điều đó là nghiêm túc được. Tôi sẽ không xuống
núi trái phép, như ông anh họ tội nghiệp của tôi, người - đúng như tiên đoán
của em - đã chết vì cố liều xuống đồng bằng làm nhiệm vụ, có lẽ anh ấy
cũng tự biết là mình sẽ chết, nhưng thà chết như thế còn hơn là bằng lòng
với nhiệm vụ điều dưỡng ở đây. Tốt thôi, vì thế anh ấy mới là quân nhân.
Nhưng tôi không phải là quân nhân, tôi là một người dân sự, đối với tôi như
thế là đào ngũ, tự tiện xuống đồng bằng như anh ấy, bất kể sự cấm đoán của
Rhadamanthys, dù rằng để phục vụ lợi ích và tiến bộ của nhân loại. Làm thế
là một sự vô ơn lớn và phản bội bệnh tật, phản bội tinh thần và phản bội tình
yêu của tôi đối với em, vì tình yêu ấy mà tôi mang những vết sẹo cũ và mới,
và phản bội đôi cánh tay em mà tôi đã biết - mặc dù tôi chỉ dám thú nhận
rằng đó là một giấc mơ, một giấc mơ thiên tài, trong mơ tôi đã được làm
quen với đôi tay ấy, để cho em không phải gánh chịu một hậu quả nào và
không bị một trách nhiệm nào ràng buộc tự do của em...”

Nàng cười, điếu thuốc lá vẫn ngậm trên môi, đôi mắt Tatar nheo nheo vì

khói thuốc, và ngả người dựa vào lớp gỗ ốp tường, hai tay chống xuống mặt
băng ghế, một chân vắt lên chân kia, mũi bàn chân đi giày đen bóng nhịp
nhịp.

Quelle générosité! Oh là là, vraiment

[455]

, tôi vẫn tưởng tượng ra một

homme de génie

[456]

đúng y như thế, anh chàng tội nghiệp!”

“Đừng nói thế, Clawdia. Tất nhiên tôi chẳng phải là một homme de génie,

cũng không có tầm cỡ, lạy Chúa, không. Nhưng do một sự tình cờ - cứ cho
đó là tình cờ đi - tôi đã trôi dạt lên vùng đất thiên tài này... Nói một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.