NÚI THẦN - Trang 832

dài, rất dài, với Clawdia - xin lỗi, với người bạn đồng hành hiện nay của ông
- mà không được làm quen với nàng theo đúng lề thói xã giao. Nhưng mọi
tính chất xã giao đã bị loại bỏ hoàn toàn trong quan hệ giữa chúng tôi hay
nói đúng hơn trong mối quan hệ của tôi đối với nàng, một mối quan hệ có
nguồn gốc chìm sâu trong bóng tối. Trong thâm tâm tôi không bao giờ gọi
Clawdia bằng gì khác ngoài tiếng em, và trong thực tế cũng vậy. Bởi vì buổi
tối, khi tôi cuối cùng dám rũ bỏ hết những xiềng xích sư phạm mà chúng ta
nhắc đến lúc nãy để viện một cái cớ gần gũi với tôi từ trước mà tiếp cận
nàng, là một đêm hội hóa trang, một đêm vui vô trách nhiệm ai cũng giấu
mình sau mặt nạ, tất cả mọi người gọi nhau là anh em, và trong suốt chiều
dài cái đêm kỳ diệu ấy tiếng em thân thương, như trong mơ và vô trách
nhiệm, đã đạt được trọn vẹn ý nghĩa. Đó cũng là buổi tối trước khi Clawdia
ra đi.”

“Trọn vẹn ý nghĩa”, Peeperkorn lặp lại. “Ông đã rất thật thà...” Ông ta

buông tay Hans Castorp ra và đưa cả hai bàn tay thủ lĩnh móng dài lên xoa
khắp mặt, từ hốc mắt xuống má và cằm. Rồi ông ta chắp hai bàn tay lại trên
tấm chăn vấy rượu đỏ và nghiêng đầu sang bên trái, bên phía khách ngồi,
khiến người ta có thể nghĩ ông ta ngoảnh mặt đi.

“Tôi đã trả lời ông một cách trung thực hết mức có thể, thưa quý ngài

Peeperkorn”, Hans Castorp bảo, “và cố gắng không nói nhiều quá cũng như
ít quá. Trên hết tôi chỉ mong ông hiểu một điều rằng, người ta có toàn quyền
tự do lựa chọn tính hay không tính cái đêm chia tay với tiếng em trọn vẹn ý
nghĩa ấy - đó là một đêm nằm ngoài mọi thông lệ và gần như không có trong
lịch, có thể coi là một đêm được tặng thêm, một đêm nhuận, đêm hai mươi
chín tháng hai. Vậy nên tôi sẽ chỉ nói dối có một nửa nếu ngay từ đầu chối
bay nhận định của ông.”

Peeperkorn không đáp.
“Tôi chọn con đường nói rõ với ông sự thật”, Hans Castorp bắt đầu lại sau

một quãng nghỉ, “với rủi ro có thể đánh mất thiện cảm của ông, mặc dù,
thực lòng mà nói, đó sẽ là một mất mát lớn đối với tôi, một đòn chí tử, một
đòn thực sự chí tử, có thể đem so sánh với ngọn đòn giáng xuống đầu tôi khi
Madame Chauchat trở về đây không phải một mình mà với tư cách người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.