NÚI THẦN - Trang 836

“Có thế thật”, Peeperkorn bảo và đưa tay vuốt từ miệng xuống cằm để

giấu nụ cười, như thể sợ Madame Chauchat nhìn thấy. Hans Castorp cũng
mỉm cười kín đáo, và hai kẻ đồng lõa gật gù nhìn nhau.

“Sự trả thù nho nhỏ này”, Hans Castorp tiếp tục, “cuối cùng tôi được

hưởng, vì về phần tôi quả thật tôi có một vài lý do để mà oán trách - không
phải oán trách Clawdia hay oán trách ông, thưa quý ngài Peeperkorn, mà là
oán trách chung cuộc đời và số phận tôi; hôm nay trong bầu không khí liêu
trai của bóng chiều chập choạng, hân hạnh chiếm được lòng tin cậy của ông,
tôi xin cố gắng dùng vài lời thô thiển thử diễn giải về điều đó.”

“Xin ông cứ tự nhiên”, Peeperkorn lịch sự đáp, và Hans Castorp kể:
“Tôi đã ở trên này một thời gian rất dài, thưa quý ngài Peeperkorn, nhiều

năm nhiều tháng đã trôi qua - tôi không biết chính xác là bao lâu, nhưng đó
là những năm tháng cuộc đời, nên tôi mới nhắc đến hai chữ ‘cuộc đời’, còn
về ‘số phận’ thì đến lúc tôi sẽ trình bày. Đầu tiên tôi chỉ định đến thăm anh
họ tôi, một quân nhân trung thành và dũng cảm, nhưng điều đó cũng chẳng
giúp được gì cho anh ấy, anh ấy chết đi bỏ lại tôi ở trên này, và tôi ở lại cho
tới giờ. Tôi không phải là quân nhân, tôi có một cái nghề dân sự, như ông có
thể cũng đã nghe nói đến, một nghề thiết thực và được trọng vọng, một nghề
như người ta nói còn có tác động liên kết các dân tộc lại với nhau. Nhưng tôi
chưa bao giờ tha thiết với cái nghề ấy, phải thú thật là như vậy, vì những lý
do tôi chỉ có thể nói rằng chìm sâu trong bóng tối: chúng nằm trong màn
đêm bí ẩn cùng với cội nguồn của tình cảm tôi dành cho người bạn đồng
hành của ông - tôi đặc biệt dùng cách gọi ấy để chứng tỏ mình không bao
giờ nghĩ đến chuyện thay đổi tình trạng hiện nay - tình cảm của tôi với
Clawdia Chauchat và tiếng “em” tôi dùng để gọi nàng, tôi chưa bao giờ
chối, đã có từ khi đôi mắt nàng lần đầu gặp mắt tôi và làm tôi say đắm, một
sự say đắm phi lý trí, ông hiểu không. Vì yêu nàng tôi đã cãi lời ông
Settembrini ở lì trên này, tuân theo một nguyên tắc phi lý trí, nguyên tắc
thiên tài của bệnh tật, thực ra tôi đã cúi đầu tuân phục nó từ xửa từ xưa, từ
hồi nào tới giờ rồi.

Vậy là tôi ở lại đây - tôi không biết chính xác là bao lâu nữa, tôi đã quên

mất thời gian và đã cắt đứt mọi liên hệ với cuộc sống, với những người thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.