NÚI THẦN - Trang 837

và với nghề nghiệp và tất cả tương lai triển vọng của tôi ở dưới đồng bằng.
Khi Clawdia ra đi tôi đã ở lại đợi nàng, đợi hoài đợi mãi trên này, đến nỗi
giờ đây tôi đã trở thành một kẻ bỏ đi đối với đồng bằng và trong mắt những
người thân chẳng khác gì đã chết. Đó là điều tôi muốn ám chỉ khi nhắc đến
‘số phận’ và cho rằng mình có lý do để mà oán trách. Có lần tôi đọc một câu
chuyện - không, tôi xem trong nhà hát thì đúng hơn, câu chuyện nói về số
phận của một chàng trai trẻ - một quân nhân, như anh họ tôi - say mê một cô
gái Di gan xinh đẹp. Cô ta đẹp lắm, với một bông hoa cài sau tai, với bản
tính hoang dại và cuồng nhiệt; và cô ta làm chàng trai trẻ kia say đắm đến
nỗi anh ta hoàn toàn lầm đường lạc lối, chàng hiến dâng tất cả cho nàng,
chàng đào ngũ, theo nàng nhập bọn với dân buôn lậu và nói chung đánh mất
danh dự về mọi mặt. Khi chàng chẳng còn gì nữa thì cô ta bỏ rơi chàng để đi
theo một tay dũng sĩ đấu bò tót, một kẻ ưa vũ lực và có giọng nam trung
tuyệt vời. Câu chuyện kết thúc ở chỗ chàng lính trẻ, mặt tái xanh tái tử, áo
mở phanh, dùng dao đâm chết cô nàng trước cửa rạp xiếc, một kết cục có thể
nói gần như do chính cô ta gây ra. Một câu chuyện khá là vô nghĩa. Tại sao
tự nhiên tôi lại nhớ đến nó nhỉ?”

Quý ngài Peeperkorn khi nghe đến tiếng “dao” hơi nhổm dậy trên giường,

ông ta nhích sang bên, quay nhanh về phía khách và soi mói nhìn vào mắt
chàng. Rồi ông ta chọn một tư thế dễ chịu hơn, chống người xuống một bên
cùi tay và cất tiếng nói:

“Ông bạn trẻ, tôi đã nghe, và bây giờ đã có một cái nhìn toàn cảnh. Cho

phép tôi dựa trên câu chuyện của ông đưa ra một lời đề nghị chân thành!
Nếu như tóc tôi chưa bạc trắng và tôi không nằm bẹp trên giường vì sốt rét
thế này thì ông đã thấy tôi sẵn sàng mặt đối mặt, vũ khí cầm tay, đem danh
dự ra đền bù cho những đau khổ mà tôi vô tình gây ra cho ông cũng như
chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của người bạn đồng hành của tôi theo
cách ấy. Đúng thế, thưa quý ông - ông sẽ thấy tôi rất sẵn sàng. Nhưng trong
tình trạng hiện nay, xin ông cho phép tôi đưa ra một đề nghị khác. Đó là đề
nghị sau đây. Tôi còn nhớ trong một phút ngẫu hứng ngay khi chúng ta mới
làm quen với nhau - tôi còn nhớ rõ lắm, mặc dù lúc ấy tôi đã chếnh choáng
hơi men - vậy là lúc ấy, cảm động vì bản chất chân thực của ông, trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.