NÚI THẦN - Trang 844

vào tay và cào cấu trong không khí mà không biết làm sao cho dịu nỗi đau.
Không thể chịu đựng được, nhưng người ta cũng không thể ước cho nó biến
đi - ai đã bị nó ám vào thì không có cách nào thoát ra được nữa, người ta
không thể thoát ra khỏi cuộc đời mình, cuộc đời đã bị hòa tan với nó. Người
ta không thể vứt bỏ cuộc đời, vì nếu chết đi thì được cái gì? Sau đó - sẵn
sàng. Trong vòng tay nàng - thế thì nhất. Nhưng mà trước đó - không, thế thì
vô nghĩa quá. Bởi vì cuộc sống chính là ham muốn và ham muốn là cuộc
sống, nó không thể tiêu diệt chính mình, đó là một cái vòng luẩn quẩn đáng
nguyền rủa. Nhưng ‘đáng nguyền rủa’ cũng chỉ là một cách nói sáo rỗng mà
thôi, như thể không phải tôi mà là người khác nói, tôi không cảm thấy thế.
Có những nỗi đau đớn nhục hình, Castorp, ai phải chịu cũng chỉ có một mục
đích đơn giản và trên hết là làm sao thoát khỏi chúng. Nhưng để thoát ra
khỏi sự tra tấn của dục vọng người ta chỉ có một cách duy nhất, đó là thỏa
mãn nó - nó phải được thỏa mãn, bằng bất cứ giá nào! Nó là một nỗi ám
ảnh, và ai ở ngoài vòng cương tỏa của nó thì cứ việc nhởn nhơ, nhưng ai đã
bị nó tròng vào cổ, kẻ ấy sẽ được nếm khổ hình của Chúa Jesus, và nước
mắt y sẽ tuôn không dứt. Lạy Chúa tôi ở trên trời, đó là cái gì vậy, mà làm
cho thịt da thèm khát thịt da, chỉ vì đó không phải là thịt da của chính mình
mà thuộc về một linh hồn khác - thật lạ lùng, và xét cho cùng thì hết sức
khiêm tốn, cái nguyện vọng kín đáo này! Người ta có thể bảo: nếu y không
mong muốn gì hơn thế, nhân danh Chúa, hãy để cho y được toại nguyện!
Tôi muốn gì, Castorp? Muốn giết nàng? Muốn làm nàng đổ máu? Tôi chỉ
muốn vuốt ve nàng! Castorp thân mến, Castorp tốt bụng, xin lỗi ông vì tôi
rên rỉ thế này, nhưng mà nhân danh Chúa, sao nàng không thể chiều ý tôi
một chút? Trong nguyện vọng của tôi cũng có thể tìm thấy chút gì cao cả,
Castorp, tôi không phải là súc vật, dù sao chăng nữa tôi cũng là một con
người! Dục vọng thuần túy tìm thỏa mãn ở khắp mọi nơi, nó không gắn bó
và cũng chẳng tập trung vào một đối tượng, thế nên chúng ta gọi nó là thú
tính. Nhưng nếu nó hướng vào một con người với một diện mạo nhất định,
thì chúng ta gọi đó là tình yêu. Không phải tôi chỉ ham muốn tấm thân nàng
như một con búp bê bằng da bằng thịt; nếu như diện mạo nàng chỉ cần thay
đổi một chút thôi thì có lẽ tôi đã chẳng thèm tấm thân nàng nữa - điều đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.