NÚI THẦN - Trang 847

nhường cho ông ta chỗ của mình ở băng ghế sau, và ông Settembrini ngồi
vào chỗ, ung dung tự tại không thua gì một nguyên thủ quốc gia. Ông ta
đang rất cao hứng, như tỏa ra hào quang trí tuệ với những câu bông đùa dí
dỏm của mình.

Ông người Ý ca ngợi cái thú di chuyển bằng xe, người ta vượt đường xa

mà thân thể vẫn được nghỉ ngơi thoải mái và mắt được chiêm ngưỡng phong
cảnh liên tục thay đổi; ông ta tỏ thái độ quan tâm phụ tử với Hans Castorp,
thậm chí còn sờ tay lên má gã Wehsal tội nghiệp và yêu cầu gã tạm quên cái
tôi khó ưa của mình để thưởng thức cảnh đẹp nơi trần thế, vừa nói vừa đưa
bàn tay phải đi găng da cũ mèm chỉ ra ngoài.

Chuyến đi của họ diễn ra trong điều kiện tuyệt vời. Những con ngựa kéo

xe thân hình chắc nịch, no đủ và bóng mượt, cả bốn đều mang đốm trắng
trên trán, sải những bước dài đều đặn trên mặt đường phẳng phiu không có
bụi. Những tảng đá trọc nhô lên rải rác bên đường, hoa cỏ mọc ra tua tủa từ
khe nứt. Cột dây điện báo chạy loang loáng về phía sau. Con đường bò lên
sườn núi loáng thoáng cây, quanh co ngoạn mục như mời như gọi trí tò mò
của lữ khách, xa xa dãy núi hùng vĩ nhiều chỗ còn chìm trong tuyết đứng im
lìm phơi nắng. Thung lũng quen thuộc với nhà cửa đã bị bỏ lại đằng sau,
cảnh sinh hoạt thường ngày nhường chỗ cho phong cảnh lạ làm ai nấy đều
phấn chấn tinh thần. Tới bìa rừng họ xuống xe, dự định đi bộ nốt quãng
đường còn lại cho tới đích - cái đích mà các giác quan của họ đã cảm nhận
được một lúc rồi, qua những tín hiệu mới đầu mơ hồ khó nhận biết nhưng
càng về sau càng tăng dần cường độ. Sau khi dừng xe tất cả đều nghe thấy
một tiếng động nhẹ văng vẳng từ xa, tiếng nước chảy và tiếng thác đổ ào ào
rung động, tuy nhiên những tiếng động ấy còn yếu ớt và lúc ẩn lúc hiện,
khiến họ thách thức nhau phân biệt và dừng chân để lắng nghe.

“Giờ nó còn có vẻ rụt rè”, Settembrini bảo. Ông ta đã tới đây nhiều lần.

“Nhưng vào đến tận nơi quý vị sẽ thấy, mùa này nó hung tợn lắm. Quý vị
hãy chuẩn bị tinh thần, chúng ta sẽ không nghe được cả tiếng nói của chính
mình.”

Và họ dấn bước vào rừng, trên con đường rụng đầy lá thông ướt, Pieter

Peeperkorn đi trước dựa người vào tay cô bạn đồng hành, chiếc mũ mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.