NÚI THẦN - Trang 849

ánh mắt và nụ cười rụt rè, lắc đầu quan sát cảnh tượng ngoạn mục nhưng
đáng sợ, cảm nhận sức mạnh thiên tai bất tận của dòng nước và sự sôi sục
điên cuồng ngoài sức tưởng tượng của nó, tiếng ồn làm các giác quan của họ
mụ mẫm đi, gây ra những ảo giác âm thanh, khiến họ tưởng như nghe thấy
từ đằng sau, từ trên cao, từ mọi phía quanh mình những tiếng kêu báo động,
tiếng kèn xung trận và giọng đàn ông cục cằn hăm dọa.

Tất cả xúm xít sau lưng quý ngài Peeperkorn - Madame Chauchat đứng

lẫn với năm người đàn ông kia - và cùng ông ta chiêm ngưỡng dòng thác đổ.
Họ không nhìn thấy mặt ông ta, nhưng thấy ông ta bỏ mũ để lộ mái đầu tóc
bạc như ngọn lửa trắng bốc cao và căng lồng ngực thở hít làn không khí
trong lành. Họ chỉ có thể trao đổi với nhau bằng ánh mắt và cử chỉ, vì lời nói
dù cho có hét vào tận tai cũng bị tiếng nước đổ như sấm rền át mất. Môi họ
uốn cong thành những tiếng kêu kinh ngạc và thán phục không phát ra lời.
Hans Castorp, Settembrini và Ferge ra dấu bằng cách gật và lắc, thỏa thuận
từ chỗ họ đang đứng dưới chân thác nước cùng nhau theo vách đá trèo lên
cao, nơi có cây cầu nhỏ chênh vênh, để đứng ngắm dòng nước từ trên
xuống. Ý định ấy không khó thực hiện: đã có một dãy bậc đá hẹp và dốc đẽo
vào vách núi làm thành bậc thang dẫn lên tầng trên của cánh rừng; họ nối
đuôi nhau trèo lên tới đỉnh, bước lên chiếc cầu bắc ngang đúng chỗ thác
nước bắt đầu đổ xuống và đứng tựa vào lan can vẫy các bạn bên dưới. Rồi
họ đi qua cầu, vất vả trèo xuống ở mé bên kia dòng nước hung dữ và từ đó
đi qua một cây cầu khác phía dưới chân thác quay về nhập bọn trở lại với
những người kia.

Giờ họ tìm cách ra hiệu cho nhau để thu xếp bữa ăn nhẹ buổi chiều. Từ

nhiều phía người ta ngỏ ý có lẽ nên rút lui một chút ra khỏi vùng tiếng ồn để
nương nhẹ đôi tai và thưởng thức bữa ăn không đến nỗi trong tình trạng vừa
câm vừa điếc. Nhưng họ gặp phải sự phản đối của Peeperkorn. Ông ta lắc
đầu, đưa ngón tay trỏ kiên quyết chỉ nhiều lần xuống dưới chân, và cặp môi
rách rưới te tua tách ra hình thành tiếng “Ở đây!” Biết làm sao bây giờ? Ông
ta đã quen ra lệnh và chỉ huy. Nội sức nặng của nhân cách ông ta cũng đủ để
làm cán cân quyết định nghiêng hẳn về một phía, ngay cả khi ông ta không
phải là người chủ trì và chủ chi chuyến đi như thế này. Tầm cỡ bản thân nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.