NÚI THẦN - Trang 852

trang”, một sự chộn rộn mơ hồ, tiếng bước chân rầm rập vọng từ rất xa cũng
đủ kéo chàng ra khỏi giấc ngủ và chồm dậy trên giường? Quả thực chàng đã
thức giấc khá lâu trước khi có tiếng gõ cửa phòng chàng quãng hai giờ sáng.
Chàng trả lời ngay lập tức, bình tĩnh, tỉnh táo, không hề ngái ngủ. Giọng nói
hơi cao và run run của một cô y tá làm việc trong viện chuyển lời Madame
Chauchat yêu cầu chàng không chậm trễ xuống ngay lầu một. Chàng tuân
lệnh tức thì, nhảy ra khỏi giường, xỏ vội quần áo, dùng mấy ngón tay cào
tóc ra sau trán và bước không nhanh không chậm xuống tầng dưới, bận tâm
với câu hỏi “như thế nào” hơn là với câu hỏi “chuyện gì” vừa xảy ra.

Chàng thấy cửa phòng khách của Peeperkorn mở toang và cả cửa phòng

ngủ người đàn ông Hà Lan cũng vậy, trong phòng tất cả các bóng đèn bật
sáng trưng. Ở đó có mặt hai ông bác sĩ, bà y tá trưởng von Mylendonk,
Madame Chauchat và người hầu phòng Mã Lai. Gã này không bận trang
phục mọi ngày mà mặc một thứ lễ phục dân tộc, một chiếc áo khoác kẻ sọc
như áo sơ mi với ống tay áo vừa dài vừa rộng, một chiếc váy quấn thay cho
quần, đầu đội một chiếc mũ hình côn vải vàng, ngoài ra còn trang điểm thêm
bằng một tấm bùa đeo trước ngực. Gã đứng bất động, hai tay bắt tréo ở đầu
giường bên trái, nơi Pieter Peeperkorn nằm ngửa dang rộng hai tay. Người
mới bước vào tái mặt khi nhìn thấy cảnh này. Madame Chauchat quay lưng
lại phía chàng. Nàng ngồi trên một chiếc ghế bành thấp nơi chân giường, cùi
tay chống xuống tấm chăn, bàn tay đỡ lấy cằm, ngón tay bấu vào môi dưới,
nhìn chăm chăm vào mặt người bạn đồng hành của mình.

“Chào, ông bạn trẻ”, Behrens bảo. Ông ta đang đứng trao đổi khe khẽ với

bác sĩ Krokowski và bà y tá trưởng, quay ra gật đầu buồn bã với chàng, hàng
ria mép bạc trắng dựng lên tua tủa. Ông ta mặc áo choàng bệnh viện, chiếc
ống nghe thò ra nơi túi ngực, nhưng lại đi giày thêu trong nhà và không đeo
cổ áo hồ bột. “Tôi bó tay”, ông ta hạ giọng thì thầm. “Xong hết rồi. Ông cứ
lại gần đi. Cứ quan sát ông ta bằng cặp mắt sành điệu của ông. Ông sẽ phải
đồng ý với tôi là nghệ thuật y khoa của chúng ta chẳng làm được gì nữa
trong trường hợp này.”

Hans Castorp đi rón rén trên đầu ngón chân tới bên giường. Gã người Mã

Lai cảnh giác canh chừng cử động của chàng, gã đảo mắt dõi theo chàng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.