NÚI THẦN - Trang 874

diễn những bước đi phức tạp của điệu nhảy hiện đại. Behrens đã rút lui sau
khi cảnh cáo rằng mỗi cây kim đọc chỉ được sử dụng một lần và mấy cái đĩa
hát phải được “cưng như trứng mỏng”. Hans Castorp thế chỗ ông ta điều
khiển máy.

Tại sao lại là chàng chứ không phải ai khác? Đó gần như là một sự đương

nhiên. Vẻ lạnh lùng cương quyết Hans Castorp bước lên đối đầu với những
kẻ xúm quanh cái máy đòi thay kim đổi đĩa và tắt mở dòng điện cho máy
chạy sau khi ông cố vấn cung đình bỏ đi. “Để tôi!” Chàng nói cộc lốc và gạt
nhẹ bọn họ sang bên. Không ai cự nự gì, vì trước tiên, thái độ tự tin như thể
đã quen với việc này từ đời nảo đời nào rồi của chàng không cho phép ai
phản đối, và sau nữa, họ chỉ tò mò táy máy một tí chứ thật lòng chẳng ai
muốn nhọc mình ngồi điều khiển nguồn vui lâu dài; đợi người khác phục vụ,
không vướng bận trách nhiệm gì, chỉ việc thưởng thức đến lúc nào chán thì
thôi sướng hơn nhiều chứ.

Hans Castorp không thế. Trong lúc ông cố vấn cung đình giới thiệu món

đồ chơi mới chàng đứng im phăng phắc sau lưng mọi người, không cười
không nói, không cả vỗ tay tán thưởng, và hồi hộp theo dõi tất cả, thỉnh
thoảng theo thói quen đưa hai ngón tay lên xoa xoa chân mày. Chàng đổi
chỗ đứng nhiều lần trong khán giả, có lúc rút lui hẳn vào phòng đọc báo để
từ đó lắng nghe, rồi lại trở về đứng sát cạnh Behrens. Nét mặt kín như bưng,
hai tay chắp sau lưng, mắt không rời cái hộp, chàng quan sát cách sử dụng
đơn giản của nó. Trong đầu chàng bật lên tiếng chuông báo động: ‘Chú ý!
Chú ý! Một phát minh thế kỷ! Đúng là dành cho mình!’ Linh cảm về một
đam mê mới, một sự màu nhiệm như sức mạnh tình yêu trào dâng trong
chàng. Chàng trai trẻ dưới đồng bằng phải lòng cô gái ngay từ cái nhìn đầu
tiên, khi bị mũi tên có ngạnh của thần ái tình xuyên thủng trái tim hẳn cũng
có tâm trạng tương tự như thế. Ghen tuông lập tức đẩy Hans Castorp ra
giành quyền sở hữu. Tài sản chung trong tay tất cả? Sự tò mò lười biếng
không có quyền và cũng chẳng có sức sở hữu vật này. “Để tôi!” Chàng nói
qua kẽ răng, và họ lảng ra ngay. Họ còn mải nhảy nhót một hồi nữa theo
mấy bản nhạc lả lơi chàng cho chạy, đòi nghe thêm một bài hát, một bản
song ca barcarole trong vở opera Chuyện kể của Hoffmann

[481]

đủ ngọt ngào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.