NÚI THẦN - Trang 878

sản chung kia. Những người này có mất gì đâu; họ vẫn có được niềm vui hời
hợt khi thần tượng của họ cất giọng nam cao trời phú say sưa trong ánh hào
quang đem tài năng nghệ thuật phục vụ thế gian - mặc dù họ luôn lớn tiếng
nói về cảm xúc của mình nhưng trong họ làm gì có tình yêu đích thực, thế
nên họ bằng lòng ngay lập tức giao trách nhiệm phục vụ cho kẻ tình nguyện
còn mình chỉ việc hưởng thụ. Hans Castorp là người mang lại trật tự cho kho
báu đĩa hát kia, chàng viết nội dung từng tập album lên mặt trong tấm bìa để
có thể tìm ra ngay một đĩa theo nguyện vọng khán giả, và chàng cũng là
người điều khiển máy: chẳng bao lâu sau người ta đã thấy chàng làm việc
này một cách thành thạo với bàn tay khéo léo và những cử động nhẹ nhàng
dứt khoát. Những người khác làm gì? Họ chỉ có thể làm hỏng đĩa vì sử dụng
kim cùn, hay vứt đĩa lung tung trên bàn trên ghế sau khi nghe, biến cái máy
hát thành trò tiêu khiển bằng cách mở một bản nhạc nổi tiếng ở tốc độ một
trăm mười hay vặn về số không, khiến cho những âm thanh nó nhả ra chỉ là
một chùm líu ríu chói tai hoặc tiếng rên rỉ trầm trầm nhão nhoẹt... Họ đã thử
hết tất cả những trò ấy. Họ bệnh tật thật đấy, nhưng điều đó không ngăn cản
họ phá phách. Thế nên sau một thời gian ngắn Hans Castorp giữ luôn chìa
khóa cái tủ nhỏ đựng đĩa nhạc và đầu đọc, và ai muốn nghe nhạc bắt buộc
phải gọi chàng.

Đêm đêm, sau giờ giao lưu giải trí, khi đám đông nhộn nhạo đã giải tán,

là thời gian đẹp nhất của chàng. Chàng thường ở lại trong phòng, hoặc lén
quay trở xuống đó và ngồi nghe nhạc cho đến khuya lắc khuya lơ. Chàng
không cần phải sợ quấy rối sự yên tĩnh ban đêm ở viện như dạo đầu, vì dần
dần chàng đã nhận ra thứ âm nhạc ma này truyền tải không được bao xa:
những dao động ở gần nguồn tạo ra âm thanh mạnh mẽ đáng kinh ngạc bao
nhiêu thì ra xa nó yếu đi và trở nên giả tạo cũng nhanh bấy nhiêu, như tất cả
những gì chỉ là bóng ma, không có thực chất. Hans Castorp trải qua nhiều
đêm trong bốn bức tường ở đó, một mình khám phá điều kỳ diệu của cái hộp
tối tân, khám phá khả năng phong phú của cái quan tài đỏm dáng bằng gỗ vĩ
cầm ấy. Chàng ngồi lặng hàng giờ trong chiếc ghế bành trước hai cánh cửa
mở rộng của cái đền thờ nhỏ màu đen, tay chắp lại, đầu ngoẹo xuống một
bên vai, miệng hơi hé mở, đắm mình trong những âm điệu du dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.