NÚI THẦN - Trang 886

Chàng van xin nàng cho mình được phân trần. Nàng không muốn nghe.
Chàng bắt nàng phải nghe - khoảnh khắc nghiêm trọng căng như dây đàn.
Dàn nhạc nhả ra những âm thanh đe dọa, một giai điệu đen tối khốc liệt mà
Hans Castorp biết sẽ rền vang khắp nhà hát, đạt đến cao trào của vở kịch, và
đó cũng là đoạn dẫn nhập sang khúc aria của chàng lính trẻ ghi trên một đĩa
khác mà bây giờ đã đến lúc thay vào.

“Ẩn sâu trong trái tim này” - José cất lên tiếng hát đẹp tuyệt trần. Hans

Castorp cũng hay lựa riêng bài này để nghe, không theo thứ tự các đĩa nhạc
của bản opera, và lần nào nó cũng mang lại cho chàng những rung động sâu
sắc nhất. Về mặt nội dung bài aria này không có gì đặc biệt, nhưng cách thể
hiện tha thiết và truyền cảm vô cùng. Chàng lính trẻ hát về bông hoa
Carmen ném cho chàng trong lần gặp gỡ đầu tiên, bông hoa chàng đã giữ
gìn như báu vật quý nhất đời mình khi phải ngồi trong ngục tối vì tình yêu
đối với nàng. Chàng nghẹn ngào thú nhận rằng có lúc chàng đã cay đắng
nguyền rủa số phận xui khiến mắt chàng nhìn thấy Carmen. Nhưng liền
ngay đó lòng chàng lại ngập tràn hối hận và chàng quỳ xuống xin Chúa rủ
lòng thương cho mình được gặp lại nàng. “Kìa trông” - cái từ “kìa” ngân
lên cao vút, cùng một cung bậc như nốt nhạc trước đó chàng đã mở đầu với
câu “Ôi, cô gái yêu quý”, và toàn thể nhạc cụ của dàn nhạc đệm tấu lên
những âm thanh màu nhiệm, vẽ ra tất cả nỗi đau đớn, khát khao, trìu mến và
niềm tuyệt vọng ngọt ngào của chàng lính trẻ - kìa trông nàng đứng trước
mặt chàng, với sắc đẹp lộng lẫy tai ương, và chàng bất giác cảm nhận rõ
ràng một điều, đó là chàng đã “phải lòng” nàng (“phải lòng” được hát bằng
một nốt hoa mỹ nhấn ở âm đầu), chàng đã vĩnh viễn trở thành nô lệ của
nàng. “Ôi, nàng là nguồn vui, là hạnh phúc của ta!” Chàng tuyệt vọng láy
đi láy lại và dàn nhạc phụ họa theo bằng một giai điệu nức nở, bắt đầu từ
một âm chủ nâng lên hai nốt rồi từ đó da diết chuyển về quãng năm. “Trái
tim ta thuộc về nàng”
, chàng cất giọng thề bồi một cách dư thừa, mặc dù hết
sức dịu dàng âu yếm, và trong lúc ấy dàn nhạc từ âm chủ vượt lên đến nốt
thứ sáu để chàng bắt vào: “Và mãi mãi muôn đời ta thuộc về nàng!” Chàng
xuống giọng sâu hẳn mười nốt, bàng hoàng thú nhận: “Carmen, ta đã yêu
em!”
Và để câu hát lắng xuống trong một đoạn ngân dài biến đổi hài hòa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.