NÚI THẦN - Trang 905

thời gian của trần ai. - Họ còn muốn biết gì nữa về cậu ta? - Cô Levi thú
nhận mình rất tò mò muốn biết hình thức bề ngoài của Holger, hay nói đúng
hơn là hình thức thuở nào của cậu ta. Cậu ta có đẹp trai không? - Cái này cô
ta đi mà hỏi lấy, ông Albin bực dọc bảo, ông ta thấy những câu hỏi loại này
dưới tầm nhân cách mình. Thế là cô ta rụt rè lên tiếng hỏi có phải “anh”
Holger ngày xưa có mái tóc đẹp màu vàng hay không.

“Tóc đẹp lượn sóng màu nâu nâu”, cái ly đáp, tỉ mỉ đánh vần đủ hai lần từ

“nâu”. Tiếng cười rộn lên quanh bàn. Các bà xôn xao tỏ lòng ngưỡng mộ và
ném những cái hôn gió lên trần nhà. Tiến sĩ Ting-Fu cười khúc khích nhận
xét, Mister Holger có vẻ thích khoe khoang quá.

Thế là cái ly nổi giận đùng đùng. Nó lồng lộn chạy như điên quanh bàn,

không có mục tiêu, ra đến sát mép ngoài, tức tối nghiêng bên này ngả bên
kia, đổ kềnh và lăn xuống lòng bà Stöhr, bà này sợ tái mặt giơ cả hai tay lên
trời mắt trợn ngược. Người ta vội vàng xin lỗi và nâng niu đặt cái ly vào chỗ
cũ giữa bàn. Người ta mắng mỏ ông người Tàu. Sao ông có thể to gan đến
thế! Ông đã thấy đùa giỡn hồ đồ kiểu ấy dẫn đến hậu quả như thế nào chưa!
Nếu bây giờ Holger tự ái bỏ đi và không nói thêm một lời nào nữa thì sao?
Người ta lựa lời ngọt ngào nịnh cái ly. Không biết cậu có hứng làm thơ
không nhỉ. Trước kia cậu là nhà thơ mà, khi cậu còn chưa bồng bềnh trong
khoảnh khắc vụt trôi. Ôi, tất cả bọn họ nóng lòng mong được thưởng thức
tài thơ phú của cậu biết chừng nào! Họ sẽ sung sướng lắm...

Và kìa, cái ly gõ ‘có’. Trong cách trả lời của nó lộ ra vẻ hiền từ tha thứ.

Và hồn cậu Holger bắt đầu làm thơ, cậu nhả ngọc phun châu dài dằng dặc,
dây cà ra dây muống, không cần nghĩ ngợi, có trời mới biết bao lâu - tưởng
như không bao giờ có thể hãm cậu lại được nữa! Đó là một bài thơ rất đáng
ngạc nhiên, được cậu trình bày âm thầm và những người ngồi quanh bàn đọc
to lên đầy ngưỡng mộ, một sáng tác ma thuật, vô bờ bến như biển cả, đối
tượng sáng tác của nó. Rong biển đọng thành đống dài dọc theo bờ cát hẹp,
vịnh nước thoai thoải ôm chân hòn đảo, bờ biển chập chùng những đụn cát
cao. Ôi, màu xanh chết chóc của không gian xa vời tan biến vào cõi vĩnh
hằng, dưới những dải sương mù trắng như sữa và những ráng mây màu
huyết dụ mặt trời mùa hạ ngập ngừng chậm bước hoàng hôn! Không lời nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.