NÚI THẦN - Trang 906

tả nổi giây phút những con sóng bạc lấp lánh chuyển sang bảy sắc cầu vồng,
dịu dàng như ánh ngọc trai, đậm nhạt tím mờ như nguyệt thạch, bao trùm tất
cả... Ôi, huyền bí làm sao, sự ra đời của nó, phép màu lặng lẽ chết đi. Biển
cả chìm vào giấc ngủ. Nhưng những dấu vết dịu dàng của cuộc chia tay với
mặt trời vẫn còn vương vấn trên cao và ngoài xa. Đêm đã khuya mà trời
không tối, một làn ánh sáng chập chờn bao phủ rừng thông đồi cát, những
hạt cát dưới chân bắt sáng ngời lên như tuyết trắng. Cánh rừng bàng bạc như
cảnh mùa đông lặng lẽ thâm trầm, chỉ bị tiếng vỗ cánh nặng nề của một con
cú ăn đêm phá vỡ. Hãy đến đây giờ này! Bước đi êm ả biết bao, đêm tối tinh
khiết dịu dàng biết bao! Và dưới kia chậm rãi trầm hùng hơi thở của đại
dương, xen lẫn tiếng thì thầm trong mơ. Bạn có khát khao thấy lại cảnh này?
Hãy cất bước đến bên sườn đồi băng hà cát trắng và trèo lên đỉnh cao mềm
mại của nó, để những hạt cát tuồn vào mát lạnh trong giày. Mé đồi dốc đứng
bên kia lúp xúp những bụi cây chạy xuống bãi biển lô nhô đá, và ngoài khơi
nơi chân trời xa tít vẫn còn vương dấu vết ngày tàn... Hãy ngồi xuống đây
trên đỉnh đồi đầy cát! Lạnh lẽo chết chóc làm sao, mịn màng như lụa và dày
êm như bột! Nó từ từ lọt xuống khỏi nắm tay của bạn, chảy thành dòng
mỏng tang không sắc không màu, chất thành ngọn nhỏ dưới đất. Bạn có
nhận ra dòng chảy mịn màng này không? Đó là dòng chảy không tiếng động
qua khe hẹp trong lòng chiếc đồng hồ cát, cái dụng cụ mỏng manh nghiêm
khắc trang trí căn nhà lão ẩn

[497]

. Một cuốn sách mở ngỏ, một cái đầu lâu,

và trên giá, trong cái khung mảnh dẻ là cặp bình thông nhau thon thon chứa
một ít cát, lấy từ cõi vĩnh hằng, tới đây thay mặt thời gian thể hiện bản chất
bí hiểm và thiêng liêng đáng sợ của nó...

Đó là bài thơ “chữ tình” ứng tác của hồn cậu Holger, theo dòng tư tưởng

bất thường, lan man từ biển quê hương đến ngôi nhà một kẻ ẩn cư và những
đồ nghề của lão. Và còn nhiều điều khác nữa, cả nhân bản lẫn thần thánh,
được thể hiện bằng những ngôn từ vừa mơ mộng vừa táo bạo, khiến cho cái
nhóm nhỏ quanh bàn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, trong khi
cái ly cứ miệt mài đánh vần, người ta chưa kịp tìm thấy thời gian để tán
thưởng thì nó đã dích dắc chỉ tiếp, không phải hàng trăm mà hàng ngàn chữ,
mãi chẳng chịu ngừng. Sau một tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn thế vẫn chưa có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.