NÚI THẦN - Trang 915

Sáng hôm sau chàng thông báo sẽ tham dự buổi lên đồng tổ chức vào tối

ngày hôm đó, và khoảng nửa giờ sau bữa tối chàng nhập bọn với những
người khác, đám khách quen của màn trình diễn quái gở này, vừa vô tư
chuyện trò lốp bốp vừa kéo nhau xuống tầng hầm. Những người cùng chàng
tụ tập ở gian hầm của bác sĩ Krokowski đều là những bệnh nhân có thâm
niên cao đã mọc rễ ra ở trên này, hoặc những người được họ tin cậy kết nạp
thêm như tiến sĩ Ting-Fu và ông Wenzel người Tiệp: đó là các ông Ferge và
Wehsal, ông công tố viên, các cô Levi và Kleefeld, dĩ nhiên cả những người
đã lên ban công phòng chàng thông báo sự xuất hiện của Holger và nhân vật
trung gian làm môi giới tiếp xúc giữa họ với cậu ta, Elly Brand.

Cô gái nhỏ Bắc Âu đã có mặt ở đó trong sự bảo hộ của ông bác sĩ, khi

Hans Castorp bước qua cánh cửa được trang trí bằng tấm danh thiếp vào
phòng. Cô ta đứng đón khách cạnh Krokowski, chỗ nấc thang thụt xuống
làm gian phòng của ông bác sĩ trợ lý thấp hơn sàn tầng hầm một bước, và
cùng ông ta niềm nở chào hỏi khách, ông này vẫn trong chiếc áo choàng
đen, trang phục làm việc của ông ta, một tay choàng lên vai cô bé đầy vẻ cha
chú. Thủ tục chào hỏi diễn ra vui vẻ tự nhiên ở cả mọi phía. Dường như
người ta cố ý tạo ra bầu không khí thoát khỏi mọi nghi lễ trang trọng và
gượng ép. Người ta cười nói xôn xao, trao đổi những cú thúc cùi chỏ thân
mật vào mạng sườn nhau và bằng mọi cách thể hiện tâm trạng vô tư lự của
mình. Những chiếc răng vàng của bác sĩ Krokowski nhe ra thường trực
trong bộ râu, cương nghị và khuyến khích lòng tin cậy, trong khi ông ta chào
hỏi từng người: “Trào ông! Trào bà!” Nụ cười của ông ta càng rộng mở khi
đón tiếp Hans Castorp, chàng lẳng lặng bước vào với nét mặt đầy do dự.
“Can đảm lên, ông bạn!” Cái gật đầu hăm hở của chủ nhà như muốn nói,
trong lúc tay ông ta bóp chặt tay chàng trai trẻ. “Chẳng việc gì phải ngại
ngùng. Ở đây không có cả đạo đức thật lẫn đạo đức giả, chỉ có niềm vui
không định kiến của người làm công tác nghiên cứu khoa học!” Nhưng
những lời khuyến khích bằng nét mặt ấy chẳng giúp người nhận nó thoải
mái hơn được chút nào. Chúng tôi vừa thuật lại rằng lúc đi đến quyết định
này chàng nhớ tới kinh nghiệm trong phòng chiếu điện; chỉ e rằng liên hệ ấy
hoàn toàn không đủ để diễn tả tâm trạng chàng lúc này. Giờ đây chàng thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.