NÚI THẦN - Trang 923

cuối cùng gần như mất hết hy vọng vào kết quả và hoàn toàn vì lý do trắc ẩn
đã nhiều lần muốn rút ngắn sự tra tấn nặng nề đến mức tàn nhẫn mà họ cảm
thấy vượt quá sức vóc mảnh mai của người phải gánh chịu. Đàn ông chúng
ta, nếu không lảng tránh trách nhiệm của mình, ai đã trải qua một tình huống
nhất định trong đời hẳn cũng biết cái cảm giác thương xót đến không thể
chịu nổi này, một niềm thương cảm mà, nực cười làm sao, không ai chia sẻ
và rõ ràng là không đúng chỗ, bóp nghẹt trái tim ta và đẩy vọt ra khỏi ngực
ta tiếng kêu “Đủ rồi, thôi đi!” trong khi ‘nó’ vẫn chưa thấy đủ và không
muốn thôi và bằng cách này hay cách khác vẫn phải diễn ra cho đến cùng.
Chắc quý độc giả đã hiểu, chúng tôi đang nói về cảm giác của người chồng
và người cha khi chứng kiến cơn đau vượt cạn của người mẹ, vì sự vật vã
của Elly có những nét đặc trưng giống đến mức không thể nhầm lẫn với sự
kiện kia, khiến không ai là không nhận ra, kể cả một người chưa hề có kinh
nghiệm thực tế như chàng trẻ tuổi Hans Castorp. Vì cũng không muốn lảng
tránh trách nhiệm với cuộc đời nên chàng đã làm quen với sự kiện đầy bí ẩn
của cuộc sống ấy dưới hình thức này. Dưới hình thức nào kia chứ! Và với
mục đích gì! Trong hoàn cảnh như thế nào! Chỉ có thể gọi đó là xì căng đan,
là một vụ tai tiếng khủng khiếp, cảnh tượng nhại lại đầy đủ và chi tiết sự
kiện kia với gian phòng chìm trong ánh sáng đỏ lừ, cô gái trẻ mặc chiếc áo
ngủ mềm mại không tay trong vai người đàn bà ở cữ, trong khi ấy chiếc máy
quay đĩa không ngừng nhả ra những âm thanh dễ dãi, đám người ngồi thành
hình bán nguyệt không ngừng rặn ra những câu chuyện theo yêu cầu và
những lời khích lệ dành cho người vật lộn: “Nào, Holger! Can đảm lên! Sắp
được rồi! Đừng bỏ cuộc, Holger, cố lên, thế nào cậu cũng làm được!” Đấy là
còn chưa kể đến thân phận và hoàn cảnh ‘người chồng’ - nếu ở đây có thể
coi Hans Castorp, tác giả của cái nguyện vọng tai hại ấy, là người chồng -
đầu gối kẹp chặt chân ‘người mẹ’ trẻ, hai tay nắm chặt tay cô, bàn tay ướt
đẫm mồ hôi như tay cô bé Leila dạo nọ, khiến chàng chốc chốc cứ phải nắm
lại cho chắc để nó khỏi tuột mất.

Bởi cái lò sưởi ga đằng sau lưng họ không ngừng tỏa hơi ấm.
Huyền bí và linh thiêng? Không, quang cảnh diễn ra trong bóng tối đỏ

quạch mà mắt người đã quen đến độ có thể nhìn thấy gần hết cả gian phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.