NÚI THẦN - Trang 924

phải tả là ồn ào và thô tục mới đúng. Âm nhạc, tiếng kêu, tiếng gọi làm
người ta nhớ tới những biện pháp cổ vũ tinh thần của đội quân cứu thế, đó là
liên tưởng của bất kỳ người nào, như Hans Castorp, chưa bao giờ dự một
buổi lễ tế thần của đám người cuồng tín vui nhộn này. Huyền hoặc, bí ẩn,
đối với những người cảm tình có thể là sùng tín, nhưng khung cảnh này
không hề mang cái nghĩa ma quái, mà chỉ có tính chất tự nhiên, hữu cơ như
cuộc sống - nhờ mối quan hệ gần gũi và thầm kín như chúng tôi đã nói ở
trên. Những cơn vật vã của Elly đến thành từng đợt như cơn đau chuyển dạ,
giữa chừng là những quãng nghỉ trong đó cô bé lả người nằm vật xuống một
bên ghế thiêm thiếp, một trạng thái khó tiếp cận mà bác sĩ Krokowski gọi là
“thôi miên sâu”. Rồi cô ta lại chồm dậy, rên rỉ, quằn quại, xô đẩy, giằng co
với những người giám sát, thì thào những lời nóng bỏng vô nghĩa vào tai họ,
vật người sang ngang như muốn tống cái gì đó ra khỏi cơ thể, nghiến răng
ken két và thậm chí một lần còn cắn tay áo Hans Castorp.

Cứ thế khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Rồi người chủ tọa cuộc lên đồng

quyết định cho nghỉ giải lao một lúc, vì lợi ích tất cả các bên tham dự. Ông
Wenzel người Tiệp, lúc sau này để thay đổi không khí đã cho cái máy quay
đĩa nghỉ ngơi và thể hiện khá điêu luyện vài bản nhạc trên cây ghi ta của
mình, giờ đặt cây đàn qua một bên. Người ta thở phào buông tay nhau ra.
Bác sĩ Krokowski bước tới chỗ công tắc trên tường để bật ngọn đèn trên
trần. Ánh sáng trắng bừng lên chói lòa, những cặp mắt quen nhìn trong bóng
đêm nheo tít lại. Elly thiêm thiếp gục đầu về phía trước, mặt cúi sát đầu gối.
Người ta thấy cô bé bận rộn làm một cử chỉ lạ lùng, có vẻ như đã quen thuộc
với những người khác, chỉ riêng Hans Castorp kinh ngạc quan sát: suốt vài
phút đồng hồ cô bé di chuyển bàn tay phía ngang hông, đưa ra phía ngoài rồi
làm như vốc hay cào cái gì đó về phía mình, như thể cô đang vun vén hay
góp nhặt cái gì đó vô hình. Rồi cô tỉnh dậy sau vài cái rùng mình, cặp mắt
ngái ngủ hấp háy nheo lại trong ánh sáng chói chang, và mỉm cười.

Cô mỉm cười - duyên dáng và hơi khép nép. Lòng trắc ẩn dành cho nỗi

cực nhọc của cô có vẻ hoàn toàn dư thừa. Nhìn cô không có vẻ gì là kiệt sức
hay mệt mỏi. Cũng có thể cô chẳng nhớ những gì vừa xảy ra. Cô ngồi trong
chiếc ghế bành tiếp khách của ông bác sĩ bên cạnh chiếc bàn viết kê gần cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.