NÚI THẦN - Trang 93

ĐÀO SÂU SUY NGHĨ

N

hưng Joachim chỉ có thể trả lời một cách hạn chế bằng giọng lúng búng.

Chàng rút từ trong một cái túi da đỏ lót nhung nằm trên bàn ra một cây nhiệt
kế nhỏ và cắm đầu dưới chỗ có giọt thủy ngân vào miệng. Chàng dùng lưỡi
kẹp giữ nó về bên trái, để cho cái dụng cụ đo nhiệt độ ấy thò ra chênh chếch
từ bên mép. Rồi chàng rửa tay, xỏ đôi dép trong nhà và chiếc áo khoác ngắn
kiểu áo sĩ quan Ba Lan vào, lấy tờ giấy in sẵn một cái bảng và cây bút chì
trên bàn, thêm một cuốn sách ngữ pháp tiếng Nga - chàng học thêm tiếng
Nga, vì, như chàng nói, có thể đó là một lợi thế khi nhận nhiệm vụ - và rồi
chàng tha hết từng ấy thứ trang bị ra ngoài ban công leo lên chiếc ghế nằm,
kéo tấm chăn lông lạc đà phủ nhẹ lên chân.

Có thể nói tấm chăn ấy khá là thừa thãi, vì trong khoảng mười lăm phút

vừa qua lớp mây cứ mỏng dần và mặt trời đã hiện ra rạng rỡ, tỏa xuống
những tia nắng ấm áp chói chang đến mức Joachim phải kéo ô lên che đầu,
chiếc ô căng vải lanh trắng được bắt vào tay ghế bằng một thiết bị tiện lợi có
thể xoay nghiêng tùy theo vị trí mặt trời. Hans Castorp không tiếc lời khen
ngợi phát minh này. Chàng muốn chờ xem kết quả đo nhiệt độ nên nán lại và
tò mò quan sát khắp xung quanh, để ý cả đến chiếc túi ngủ lót lông dựng
trong một góc ban công (Joachim dùng cái túi lót lông này vào những ngày
giá lạnh), và đứng chống cùi tay lên lan can nhìn xuống vườn, nơi gian nhà
điều dưỡng kê những dãy ghế nằm giờ đã đầy nhóc bệnh nhân, kẻ đọc người
viết người tán dóc. Cũng phải nói thêm là từ đây chỉ có thể nhìn thấy một
phần nào bên trong, khoảng dăm chiếc ghế mà thôi.

“Nhưng mà cậu phải ngậm bao lâu?” Hans Castorp hỏi và quay đầu lại.
Joachim giơ lên bảy ngón tay.
“Bảy phút thì hết lâu rồi chứ!”
Joachim lắc đầu. Lát sau chàng rút cây nhiệt kế ra khỏi miệng đưa lên

xem và bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.