NÚI THẦN - Trang 933

mình? Ông Hirsch! Ai nằm bên phải? Ông Wolf

[507]

! Dĩ nhiên tôi rời khỏi đó

ngay lập tức!” Đại loại như vậy.

‘Thế thì ngươi có mà đi suốt!’ Hans Castorp nghĩ bụng, đầy ác cảm.
Wiedemann có ánh mắt rình rập láo liên. Trông ông ta y như thể bị một

quả bông treo lủng lẳng trước mũi, mắt ông ta lúc nào cũng hướng vào đó và
không nhìn thấy cái gì khác đằng sau nữa. Cái quan niệm sai lầm ám ảnh
ông ta đã trở thành một nỗi ngứa ngáy không yên, nó thúc đẩy ông ta săn
lùng và vạch mặt bọn người dơ bẩn ẩn nấp hay giấu mặt trong phạm vi lưu
trú của ông ta, chỉ để thóa mạ cho sướng miệng. Ông ta buông lời châm
chọc, nói cạnh nói khóe hay chửi thẳng vào mặt họ ở bất kỳ nơi nào ông ta
đặt chân đến. Tóm lại, cả ngày ông ta không làm gì khác ngoài việc kỳ thị
những sinh linh không sở hữu cái nguồn gốc không Do Thái, ưu điểm duy
nhất của ông ta.

Tâm trạng bức bối chung ở “Sơn trang” mà chúng tôi đã đề cập đến ở trên

làm cái tật này của ông ta còn trầm trọng hơn gấp bội, và vì ở đây dĩ nhiên
ông ta cũng không thể tránh khỏi chạm trán với các sinh linh có cái nhược
điểm mà ông ta, Wiedemann, không có, nên trong hoàn cảnh ấy sự thể đi
đến kết cục là một cảnh tượng nhục nhã mà Hans Castorp tận mắt chứng
kiến và chúng tôi buộc lòng nêu ra làm một ví dụ nữa.

Bởi ở đây còn có một người đàn ông khác. Trường hợp này không có gì

cần phải vạch mặt, nguồn gốc ông ta đã rõ như ban ngày. Họ ông ta là
Sonnenschein

[508]

, và vì người ta không thể có cái họ nào bẩn thỉu hơn thế,

nên ngay từ ngày đầu tiên Sonnenschein đã trở thành cái quả bông treo
toòng teng trước mũi Wiedemann, cái đích để ông ta lác mắt nhắm vào và
đưa tay đập thật lực, không phải để đánh bạt nó đi mà là để nó đu đưa mạnh
hơn và làm ông ta điên tiết hơn nữa.

Sonnenschein cũng là thương gia như ông kia, bệnh tật đến mức nhạy

cảm và nhạy cảm đến mức bệnh tật. Là người không đến nỗi đần, thân thiện
và hay đùa giỡn ông ta ghét thói phách lối và sự kệch cỡm của Wiedemann,
lòng căm ghét ấy cuối cùng cũng trở nên bệnh hoạn và làm hại ông ta. Một
buổi chiều nọ tất cả gọi nhau rầm rập chạy xuống đại sảnh, ở đó Wiedemann
và Sonnenschein đang xông vào cắn xé nhau như hai con thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.