NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 127

- Hết rồi à?

- Đại thể là như vậy. Hôm sau em đến chụp lại, dịch cẩn thận đọc cho

chị nghe. Chị có mệt không?

- Mệt. Chị mới làm một chốc thôi đấy. Vào nhà đi.

Trong nhà chỉ có một cái bàn kê cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là bụi

mía đỏ. Hai cái ghế tựa, màu gỗ đỏ ong.

- Chị có cái phòng thật xinh.

Thu mỉm cười ra vẻ hài lòng, cô lấy chậu và cái khăn mặt đưa cho

Văn.

- Văn rửa ráy đi một chút cho mát.

Nước máy chảy rất yếu, chỉ một dòng tong tong chảy xuống mảnh như

sợi dây. Thu dọn bàn, đặt mâm cơm lên. Không đắn đo và cũng không xét
nét nữa, tất cả như bình thường, Văn có ăn với Thu một bữa cơm thì cũng
như cuộc đời đã từng có. Nồi cơm nhỏ nấu vừa đủ mình Thu nhưng Thu cứ
dọn ra. Cả hai sẽ cùng ăn, vả lại, có thêm nồi canh cá giấm đầy.

Để Văn khỏi từ chối, khi anh vừa vào đến cửa, Thu nói:

- Văn ơi, ăn cơm với chị đã. Một giờ hơn rồi, em về ký túc xá cũng

chả ai để phần cơm cho em nữa đâu.

Như mọi hôm thì Thu đã không bằng lòng với mình vì cái lối suồng sã

như thế này. Nhưng hôm nay, lạ thật, cái gì cũng như không phải tự cô làm,
không phải tự cô nói ra, nghĩa là do một cái gì đó, có ai đó đứng sau lưng
cô nói và làm. Thu hơi nong nóng trên người, cô cảm nhận được ánh mắt
của Văn lướt trên người cô, không phải cái nhìn ngắm nghía vuốt ve mà là
dò xét phán đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.