NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 130

- Nhưng nghỉ đã, vừa ăn cơm xong. Cậu này liều thật.

***

Về sau Thu cứ dằn vặt mãi về mấy phút này. Mấy phút thôi. Văn sẽ ra

về, và tất nhiên, mọi việc hoàn toàn bình thường, yên ả. Chính ở phút đó,
không hiểu sao, Thu có thể nghĩ ra chuyện đi công tác. Cô chỉ nói dối, cô
không phải đi đâu cả. Công việc của cả đời cô là ở bệnh viện. Tại sao cô
nghĩ ra chuyện nói dối chứ.

Buổi chiều hôm ấy, Văn lăn lưng ra cuốc đào ngoài cái miếu đổ.

Thu chỉ ra đó hai lần để bê cho Văn hai cốc nước chanh. Nhà không

có tủ lạnh, cô đi mua đá. Đi mua đá qua chợ, sẵn thức ăn, cô mua luôn thức
ăn. Qua hàng nộm, cô mua thêm một ít. Lại thấy hàng thịt quay ngon quá,
cô mua mấy lạng. Cô không nghĩ tại sao mình mua nhiều hơn thường ngày
như vậy? Điều đó cô không hề tự băn khoăn. Nộm người ta thường dùng để
nhắm rượu. Đúng thế. Một kiốt bán tạp phẩm ở cửa chợ có rượu vang. Tất
cả cô bỏ gọn trong cái túi vải. Và thung dung về nhà.

Tiếng cuốc vẫn năng nổ ở ngoài vườn. Lần đầu tiên ở nhà mình, cô

nghe những tiếng động mà không phải do mình gây ra. Tiếng động ấy dội
vang vào tâm thức cô, gây những chấn động có ý nghĩa lạ lùng. Ngoài cô ra
đang còn một người nữa, nghĩa là nhà này không phải chỉ có một mình cô
như xưa nay.

Thu nhẩn nha thổi cơm và ngược lại, chiều xuống rất nhanh. Tiếng đổ

đất rào rào vào bụi cây. Khi không nghe tiếng đổ đất hoặc tiếng cuốc, Thu
lại sợ hãi. Vô lý, sự sợ hãi tự mình gây ra thật vô lý.

Cơm được dọn ra, thơm phức, ngon lành. Thu hài lòng và đậy lồng

bàn lại. Lần này thì Văn rất dễ từ chối, sự tự nguyện tất bật và vất cả của cả
buổi chiều có thể là vô ích. Thu đi ra vườn và gọi (cô rất hài lòng về quyết
định thông minh đó).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.