NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 145

không hề nghe thấy, không hề nhìn thấy cô. Con suối chỉ nhỏ bằng gang tay
nhưng Dong bơi mãi vẫn không sang bờ bên kia. Một con sóng lớn đục
ngầu xô vào anh, anh chìm xuống rồi ngoi lên, một con sóng nữa, sủi bọt.
Không thấy anh ngoi lên nữa. Cô lao xuống tìm Dong, nhưng chỗ cô lao
xuống không phải là bờ mà là vực thẳm, vực thẳm ấy hút cô xuống, càng
xuống càng thấy thăm thẳm.

- Chị Thu, Chị Thu, chị nhận ra em không?

- Chưa tỉnh được.

- Chị Thu...

Màu trắng bàng bạc như sương mù. Sớm quá, sương chưa tan, mặt

đường còn trắng như bông. Lại hiện ra tấm màn trắng đung đưa: À trạm
phẫu thuật tiền phương, im ắng quá, hết tiếng bom rồi. Có tiếng trẻ con
khóc ở đâu, Thu mở choàng mắt sợ hãi. Con tôi.

Nhưng ai bóp chặt lấy mắt tôi thế này, cả đầu nữa, nặng quá!

- Bỏ... tôi ra.

- Trời ơi, chị Thu, chị Thu?

- Hảo...

Cô muốn hỏi cái gì đó nhưng cơn buồn ngủ lại đến. Sao buồn ngủ thế?

Tại sao bốn phía lại trắng toát ra. Có tiếng người. Cô muốn nghe nhưng
không làm sao thoát khỏi cơn buồn ngủ.

***

- Hảo... - Cô thều thào gọi.

- Chị nhận ra em không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.