NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 147

Màu trắng sẫm dần. Con đường đung đưa. Sương dày đến thế? Gió?

Lại tiếng trẻ con khóc.

- Con tôi đâu?

Mọi vật trong suốt. Bây giờ thì Thu tỉnh hẳn.

Trong đầu đang có cái gì ong ong, giống như đàn ong rừng đang vỡ ra.

Bụng đau và rát. Chân tay như không còn là của Thu nữa. Tiếng gió ở phía
ngoài, tiếng chân đi lại và tiếng người nói chuyện ở phía ngoài.

Màn gió đung đưa. Chiếc mũ trắng, gương mặt trắng. Bác sĩ đấy ư?

Những ai nữa thế kia. Tại sao người ta không tránh xa tôi ra, tại sao các
người lại cứ vây lấy tôi. Hảo đâu? Tại sao Hảo không đuổi họ ra hộ chị? Ai
cũng trốn đi là thế nào?

- Yến đâu, Dinh đâu, có ai không?

Thu thều thào gọi.

Những đôi mắt nhớn nhác, sợ hãi. Tại sao cứ nhìn Thu. Có hỏa hoạn

hay có người chết ở đâu, sao mắt người nào cũng đỏ lên thế kia? Lạ thật, ai
cũng tất bật, vội vã, họ cứ quay tròn chung quanh tôi.

- Con tôi đâu?

- Chị đừng nói, ở đây người ta cấm nói chuyện.

- Con trai hay con gái?

- ...

- Tại sao không ai trả lời tôi?

- Chị đừng nói. - Cô bác sĩ đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.