NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 148

- Cô đi đâu?

- Tôi đến chỗ giáo sư.

- Bác sĩ bế con tôi vào cho tôi được nhìn thấy cháu một tý.

Hình như không ai nghe cô nói gì cả. Như sau trận bom không ai nghe

tiếng.

- Con tôi...

Thu nói với ông giáo sư già, chỉ có ông là hiểu tiếng cô. Ông lật mí

mắt Thu lên nhìn và không nói gì. Mùi ê te. Tiếng lanh canh. Chiếc xe
thuốc chạy lóc cóc.

Thu đã buồn ngủ. Chân tay cô như đã rời ra ngoài mặt đường.

Những bác sĩ và sinh viên đã lần lượt đi ra. Không, con tôi đâu. Không

ai trả lại con cho tôi.

Nhưng Thu đã thiếp đi.

***

Khi Thu tỉnh lại thì trong phòng vắng lặng lắm. Chỉ có một đôi mắt

của ai đó, dưới cái mũ trắng. Cái mũ trắng cứ hướng vào mặt Thu mà
không quay đi. Không phải Hảo, có lẽ là Dung, Dinh hay Ngọc. Bây giờ thì
có lẽ chỉ còn cái đầu là của cô, thân thể, tay chân như thể cô mượn của
người khác. Nó không tuân theo ý muốn của Thu nữa.

- Cho tôi nước. - Thu nói.

Người y tá trực ngẩng lên. Có lẽ cô ta cũng không hiểu Thu nói gì nốt.

Thu liếm môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.