NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 154

Tôi chẳng muốn biết em là một cô gái, tôi cũng chẳng biết em mới vừa

tròn hai mươi tuổi. Tôi không biết, không biết, không biết...

Nhưng em cứ hiện hữu một cách lạ lùng bên tôi. Em là cô gái yêu,

được cha mẹ nuông chiều lắm, hẳn là thế. Ở nhà, nhất định em có một
người giúp việc tận tụy, ví dụ như một u già để bón cơm cho em và để em
làm nũng. U ơi, rửa mặt cho em. U ơi, mắc cho em cái màn. U ơi, giặt cho
em cái áo... Nhất định em là bông hoa thủy tiên của nhà nghèo.

Đến cơ quan, em không có u già.

- Anh ơi, xâu hộ em đôi dây giày. Eo ơi, chiếc giày này hay tuột dây

ghê lắm.

Tôi lặng lẽ xâu giúp em.

- Anh ơi tìm hộ em cái ô. Em để quên mất đâu ấy nhỉ.

Cái ô không ở đâu xa, treo ngay trên lưng ghế, tôi cũng lặng lẽ cầm

đưa cho em. Em cười vô tư. Vì tắc đường tôi đi làm muộn, em đứng ngoài
ban công ngóng trời ngóng đất, khi tôi xuất hiện, ánh mắt em reo lên như
tôi đã chết rồi chợt sống lại. Thôi đành, em quen có một anh nô bộc để lau
xe đạp cho em, quen có một u già để tìm ô cho em. Em dù đã hai mươi tuổi
nhưng em vẫn không biết đến cơ quan làm gì có u già.

- Anh Minh ơi, em bảo, ta nhảy đi...

Đứng giữa phòng, em nghiêng nghiêng cái cằm, tay chống vào hông

sắp sửa uốn éo.

- Anh không biết nhảy. - Tôi nói.

- Thì em dạy.

- Anh không thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.