NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 156

- Em không đi nữa, vả lại, con bạn em nó bận. Đi một mình buồn...

Hay anh đi với em?

Điều này tôi không ngờ, chưa bao giờ nghĩ đến.

- Anh làm sao thế? - Em hỏi.

- Chẳng sao cả. Nhưng đi thì anh chịu.

- Anh làm sao thế? Anh muốn em đi một mình như con điên thì anh

thích chứ gì? Anh tốt nhỉ.

Em như con điên thì tôi đau lòng chứ không phải thích. Thôi đành.

Chiều hôm đó tôi là u già nhưng trước tiên là phu xe của em. Đến rạp nào
thì em không chịu nói trước. Bảo cứ đi, cứ đi. Chốc hét lên "Rẽ trái", chốc
lại gắt "Rẽ phải cơ mà". Dềnh dàng, quệnh quạng như hai đứa dở hơi trên
đường. Rồi đến rạp Tháng Tám, tôi chỉ biết lắc đầu thở dài. Chỉ có một
đoạn, không bảo ngay, lại vòng vèo vòng vèo hết một nửa thành phố. May
còn lâu mới tan buổi trước. Tôi với em đứng ngoài hè phố, em cắn hạt bí,
còn tôi cầm ô đứng hầu. Thôi đành.

Âu là tôi cũng phải làm tròn công việc của một u già, vả lại tôi lỡ làm

nhàu đôi vé. Cái vé này đáng lý của một bạn gái hoặc bạn trai của Thủy
Tiên nhưng đời luôn bất trắc có một lý do đột xuất nào đó, người ấy vắng,
tôi phải thế vào. Hoặc u già hoặc tôi. Lúc này là tôi. Để cho em có người
nói chuyện, khỏi buồn, có người tìm chỗ ngồi và nhất là để cho bọn lau
nhau khỏi trêu chọc em. Là người nào trong đó cũng không quan trọng, tôi
chỉ mong vạt nắng của tôi mãi mãi ấm áp và tươi rói. Em lúc xuýt xoa, lúc
âu sầu với những gì diễn ra trên màn ảnh. Cuối cùng, một bên vai tôi tê dại
mà không dám cựa quậy. Giá như em cứ ngủ trên vai tôi một trăm năm.
Mái tóc em thật gần, hương tóc bay quyến rũ. Vầng trán vô tư của em, cặp
môi thắm của em, đôi má phớt hồng của em... cũng thật gần. Thượng đế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.