NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 159

Song thật buồn là từ ngày đó cô bé mất sự hồn nhiên, vô tư, ánh mắt

vương một chút buồn, một chút lạnh. Vạt nắng trong phòng tôi vàng bấp
bênh. Lòng tôi đau nhói vì những thay đổi đó như thế nào em đâu biết.
Không được rủ đi xem phim, không được xâu dây giày, không biết tôi có
còn là u già của em nữa không?

Hai tháng, ba tháng... trôi chập chững. Đến kỳ em hết tập sự. Em xin

chuyển công tác vào Sài Gòn, em đi theo sự sắp xếp của bố mẹ em. Thôi
đành.

Trước ngày em bay, em chào tôi. Tôi rủ em đi ăn kem cốc, em vốn

thích kem cốc.

- Mai ai tiễn cô ra sân bay?

- Bố mẹ em.

- Tôi không đi tiễn Thủy Tiên đâu.

- Cám ơn anh.

- Cô thích vào trong ấy phải không?

- Em không biết.

Những đối thoại chủng chẳng. Tôi như người không hồn và ân hận.

Về phòng, em từ biệt tôi một câu như mọi người. Vành mắt em đỏ lên

nhưng không có nước mắt. Tôi nói một lời chúc và em đi. Đến cửa em chợt
dừng lại.

- Anh đã đọc...

Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.