NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 160

- Những bản kê của cô tôi đọc được. Chữ của cô tôi quen rồi.

Thế là em đi. Vạt nắng ấm trong phòng tôi mất hẳn.

***

Sáu năm sau nữa thì tôi cũng thoát ra khỏi công việc tẻ nhạt ấy và

chuyển sang cơ quan khác. Giấy tờ công tư lưu cữu mấy năm chất đầy một
tủ. Thư từ sách vở, cái gì thích thì lấy, còn cho vào bồ giấy loại. Cuốn sách
em tặng nằm dưới cùng, hiện ra như trong giấc mơ, tôi không nhìn đến kể
từ ngày em tặng, thậm chí tôi không biết là có nó. Còn một chút kỷ niệm
buồn về người con gái, một chút nắng còn vương. Tôi nhặt ra và hờ hững
lật vài trang. Một chữ ký dưới tên sách, chữ ký của Thủy Tiên, rõ ràng và
mềm mại. Một tờ giấy rơi ra, màu giấy đã hơi ố vàng, dòng ô ly đã nhạt.
Tôi mở ra và run lên...

"Anh không nhận ra điều gì ư? Sao anh ngốc thế? Sao anh không nghe

em nói, sao anh không nhìn vào mắt em? Sao anh dửng dưng đến thế. Trời
ơi, anh không biết gì cả, không biết gì. Em phải chờ đợi anh đến bao giờ và
bao giờ thì anh nhận ra. Em không muốn chờ đợi, em yêu anh; có thế thôi.
Mặc kệ, mai em không muốn đi làm, vì sao thì anh biết rồi đấy..."

Tôi chợt hiểu ra tất cả, kể cả sự nhầm lẫn của số phận. Trái tim tôi

muốn vỡ ra. Bây giờ đã quá muộn. Sáu năm, quá muộn. Chắc em đã có một
tổ ấm, đã là vợ, đã là mẹ, chẳng còn gì để vướng bận vì tôi.

Tôi hôn lên những dòng chữ quý giá của em một ngàn lần. Tôi khóc.

Vĩnh viễn mất đi vạt nắng huyền diệu của cuộc đời.

Ngày hôm sau tôi hủy bỏ quyết định thuyên chuyển. Tôi muốn làm

công việc nhạt nhẽo ấy và ngồi ở căn phòng vắng vẻ ấy cho đến hết đời, vì
nơi này tôi đã yêu em.

Hà Nội, 1-1992

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.